Giọng nói mẹ Lâm thật sự rất chói tai.
Sau khi cúp máy, câu “Làm Tiếu Tiếu hài lòng” vẫn còn vang vọng mãi trong đầu Lâm Duật Xuyên.
Anh ngồi trước cửa sổ, không yên tâm đọc danh sách khách mời do mẹ anh gửi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không ghét việc tiếp xúc thân mật với Ôn Tiếu Tiếu, thậm chí đôi khi còn cảm thấy khát khao như vậy. Nhưng trong chuyện nay, anh vẫn nên quan tâm cảm nhận thật sự của Ôn Tiếu Tiếu thì đúng hơn.
Tuy hai người họ là vợ chồng nhưng không hề có nền tảng tình cảm cơ bản nhất, liệu cô có đồng ý chấp nhận anh không?
Nghĩ đến đây, Lâm Duật Xuyên đột nhiên nhận ra mình đang nghiêm túc suy nghĩ về việc “làm theo nghĩa vụ” với Ôn Tiếu Tiếu.
Lâm Duật Xuyên giơ tay, rầu rĩ cào cào tóc.
Anh không nhắc tới chuyện mẹ mình vừa gọi trước mặt Ôn Tiếu Tiếu, hai người tiếp tục sống chung như trước. Hai ngày sau, sản phẩm mới của xây dựng Xuân Húc bắt đầu giao hàng, thần kinh căng thẳng nhiều ngày của Lâm Duật Xuyên cuối cũng cũng thả lỏng hơn chút.
Những người khác trong công ty đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này, bầu không khí bớt căng thẳng đi hẳn. Mọi người quyết định tổ chức đi chơi một bữa sau một khoảng thời gian cực khổ.
Đinh Dương đề nghị một tour du lịch với Lâm Duật Xuyên: “Ở thành phố C có một khu nghỉ dưỡng, mùa hè mà đi thì cực đã! Trên núi có nhiều biệt thự cho thuê lắm, đến hè có thể tổ chức đi nhiều người chút rồi vào đó ở tránh nắng! Ban ngày thì leo núi, tận hưởng sự yên tĩnh của thiên nhiên, đến tối thì mở tiệc nướng ngoài trời, thích ăn cái gì thì ăn cái đó!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Lâm Duật Xuyên vẫn đang do dự thì Đinh Dương lại bổ sung: “Không thì anh dẫn cả chị dâu theo đi! Hai người kết hôn lâu vậy mà chưa thấy anh dẫn chị dâu đi đâu chơi ha? Anh nghĩ gì đấy? Ít nhất cũng phải ra ngoài tuần trăng mật một tí, cùng lắm thì đến thành phố bên cạnh dẫn chị dâu đi chơi.”
Lâm Duật Xuyên liếc anh ấy, vẻ mặt như muốn nói “Cậu mà cũng đòi dạy tôi làm việc?”, nhưng rõ ràng là thái độ mềm mỏng hơn hẳn: “Để tôi về hỏi cô ấy xem sao. Nếu cô ấy muốn đi thì tôi tham gia.”
“Được! Vậy để tôi thống kê số người rồi chọn biệt thự mà thuê luôn!” Khu nghỉ dưỡng tránh nóng này là địa điểm du lịch rất hot trong mùa hè. Nếu anh ấy không nhanh tay thì có khi sẽ không thuê được chỗ nào mất. Mặc kệ Lâm Duật Xuyên có đi hay không thì anh ấy cũng chốt kèo đi chơi cuối tuần này rồi!
Sau khi về nhà, Lâm Duật Xuyên nói chuyện này cho Ôn Tiếu Tiếu nghe. Cô thấy được đi khu nghỉ dưỡng tránh nóng chơi thì đồng ý ngay: “Được đó. Trên núi mát mẻ mà còn được leo núi, ăn đồ nướng nữa.”
Lâm Duật Xuyên nhìn cô: “Em thích leo núi à?”
“Em thích ăn đồ nướng cơ.”
Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười, nói với cô: “Nhưng sẽ có bạn bè và đồng nghiệp của anh đi cùng, em có để ý không?”
“Để ý gì chứ, nhiều người mới náo nhiệt mà, hơn nữa có anh ở đây rồi còn gì?”
Lâm Duật Xuyên không biết vì sao chỉ một câu “Hơn nữa có anh ở đây rồi còn gì” cực kỳ nghiêm túc của cô lại khiến tim anh đập nhanh hơn mấy nhịp.
Anh cúi đầu che đi ánh mắt mình: “Vậy quyết định thế đi. Tới lúc đó chúng ta tự lái xe.”
“Được.” Ôn Tiếu Tiếu gật đầu, bắt đầu tính toán tăng lượng công việc hai ngày nay của mình để cuối tuần có thời gian rảnh đi chơi cùng Lâm Duật Xuyên.
Bởi vì chỉ đi du lịch đường ngắn hai ngày một đêm thôi nên Ôn Tiếu Tiếu không mang quá nhiều đồ, chỉ kéo theo một chiếc va ly khá nhỏ. Bánh Rán Vừng đã được gửi tạm bên nhà mẹ Lâm, có vẻ nó rất buồn nên Ôn Tiếu Tiếu phải an ủi mãi mới xong.
“Làm sao giờ, có khi nào chúng ta về nhà thì Bánh Rán Vừng không thèm để chúng ta luôn không?” Chiếc xe lăn bánh bắt đầu hành trình du lịch. Ôn Tiếu Tiếu ngồi trên ghế phụ, vẫn hoài lo lắng chuyện chú chó nhà mình.
Lâm Duật Xuyên an ủi cô: “Lúc trước khi gửi nó ở nhà mẹ thì nó toàn như vậy. Sau khi về, anh cho nó ăn ngon thì nó lại vui vẻ lại ngay.”
Ôn Tiếu Tiếu khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Lâm Duật Xuyên đang lái xe: “Sao cứ cảm giác mình tồi thế nhỉ?”
Khóe miệng Lâm Duật Xuyên hơi nhếch lên: “Em chưa thấy lúc Bánh Rán Vừng mới đi triệt sản về đâu, như hôm nay thì có là gì.”
“Ha ha ha ha ha em có thể tưởng tượng ra rồi.” Ôn Tiếu Tiếu ngồi trên ghế phụ bật cười lớn.
Quảng đường từ thành phố A đến khu nghỉ dưỡng tránh nóng mất khoảng bốn, năm tiếng. Buổi trưa moi người tìm một quán ăn ven đường ăn tạm rồi nghỉ ngơi để tiếp tục lên đường.
Lúc này Ôn Tiếu Tiếu mới để ý một chi tiết, những xe khác sẽ chia ra một người lái ca sáng, một người lái ca chiều để luân phiên nghỉ ngơi. Nhưng xe của cô và Lâm Duật Xuyên thì chỉ có mình anh biết lái, vì vậy đương nhiên cô không thể đổi ca với anh để anh nghỉ ngơi được.
Lâm Duật Xuyên thấy cô cứ nhíu mày mãi như đang suy tư gì đó thì hỏi han: “Sao vậy? Có phải là say xe rồi không?”
“Không phải.” Ôn Tiếu Tiếu lắc đầu, nhìn sang anh, “Em phát hiện họ đổi người lái, hình như chỉ có mình em không biết lái xe.”
Lúc trước khi mẹ nhắc nhở, cô còn thờ ơ không quan tâm. Nhưng bây giờ cô chợt cảm thấy lái xe là một kỹ năng có ích, bởi vì biết đâu sẽ có lúc cô cần đến nó.
Lâm Duật Xuyên không ngờ cô lại suy nghĩ chuyện này, không nhịn được mà cười khẽ: “Không sao, anh biết lái mà.”
“Nhưng lái xe suốt thì anh cũng mệt chứ bộ? Nếu em biết lái thì đã có thể đổi người rồi.” Giống như những người khác vậy.
Lâm Duật Xuyên: “Đường tới khu nghỉ dưỡng chỉ mất bốn, năm tiếng thôi, chẳng mệt đến mức đó đâu, chỉ là họ lười biếng muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Ồ, vậy lỡ sau này chúng ta đi chơi một nơi xa hơn thì sao” Ôn Tiếu Tiếu cảm thấy rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện này, cô phải chuẩn