Cuối cùng mấy chiếc hộp nhỏ rực rỡ màu sắc ấy bị Lâm Duật Xuyên bỏ vào ngăn tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Anh tự nhấn mạnh với bản thân rằng anh mua mấy cái này không phải vì có ý đồ riêng, mà là vì an toàn thôi, nếu không dùng thì sẽ không lấy ra, chỉ dùng để phòng hờ thôi.
Giống mấy loại thuốc hạ sốt, cảm mạo trong nhà vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An toàn là trên hết mà.
Sau khi cất mấy chiếc hộp nhỏ xong, Lâm Duật Xuyên đi tắm rồi ngủ.
Sáng hôm sau, Ôn Tiếu Tiếu ăn sáng xong thì bắt xe đến nhà ba mẹ Lâm Duật Xuyên đón Bánh Rán Vừng.
Tối qua anh đã gửi địa chỉ nhà cho cô, đó là một khu biệt thự cá nhân đắt đỏ. Đây là lần đầu Ôn tiếu Tiếu tới nhà ba mẹ Lâm Duật Xuyên nên thấy hơi căng thẳng. May mà hôm nay ba mẹ anh đều đến công ty cả rồi, chỉ còn người giúp việc ở nhà thôi.
Một dì giúp việc mở cửa cho Ôn Tiếu Tiếu. Có vẻ nhận ra cô là ai nên cười bảo: “Cô Ôn, cô tới đón Bánh Rán Vừng phải không?”
“Đúng vậy.” Ôn Tiếu Tiếu cẩn thận gật đầu. Sau đó cô nghe thấy tiếng chó sủa, vừa liếc sang thì đã thấy Bánh Rán Vừng chạy vọt ra từ căn biệt thự rộng lớn.
“Bánh Rán Vừng.” Thấy nó chạy tới, Ôn Tiếu Tiếu thả lỏng hơn hẳn, ngồi xổm đón lấy nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Gâu.” Bánh Rán Vừng trông không có vẻ giận dỗi gì cả, vẫn rất vui vẻ sủa với cô. Dì giúp việc nói với Ôn Tiếu Tiếu: “Mỗi lần Tiểu Hắc được gửi qua đây đều rầu rĩ, nhưng trước đây khi tới đón nó, chỉ cần cậu nhỏ Lâm gọi nó thì nó lại vui vẻ ngay.”
Dì ấy gọi ba Lâm Duật Xuyên là ông Lâm nên phải gọi anh là cậu nhỏ Lâm để phân biệt. Ôn Tiếu Tiếu nghe cách gọi ấy thì hơi sững sốt một lát rồi mới phản ứng lại.
Cô còn tưởng cậu chủ Lâm là nhóc con nào nữa chứ.
Nghĩ vậy, cô cười thành tiếng, xoa người Bánh Rán Vừng: “Dạ, về rồi cháu sẽ cho nó ăn ngon.”
Dì ấy cười với cô: “Cháu đi đường xa tới đây, vào ăn chút trái cây với nghỉ chân đã rồi hãy đi.”
“Dạ.” Ôn Tiếu Tiếu không từ chối, gọi Bánh Rán Vừng đi vào phòng khách, “Làm phiền rồi ạ.”
Dì ấy cười đáp: “Cháu là vợ của cậu nhỏ Lâm, đến đây chơi cũng giống như về nhà mình, nào có làm phiền đâu cơ chứ.”
Khu biệt thự này tấc đất tấc vàng, mỗi một biệt thự đều có sân riêng, nhưng diện tích vườn hoa có hạn, đương nhiên không bằng biệt thự trên núi ngoài ngoại ô.
Lúc Ôn Tiếu Tiếu đi vào còn thấy một dì giúp việc đang chăm sóc hoa trong vườn. Ngoài ra trong sân còn có một cái đình nghỉ chân, bên cạnh là hòn non bộ mang đậm phong cách hoài cổ.
“Cái đó là cây bưởi ạ?” Ôn Tiếu Tiếu chỉ vào một cái cây lớn bên cạnh đình nghỉ mát, lá cây xum xuê chen lấn với loại quả màu xanh trông rất giống trái bưởi.
Dì ấy đáp: “Đúng vậy. Bà chủ thích ăn bưởi nên trồng một cây trong sân, cây sai quả hằng năm rất ngọt. Khi nào cây lại sai quả thì sẽ gửi cho cháu và cậu nhỏ Lâm một ít.”
Ôn Tiếu Tiếu vội cảm ơn rồi theo chân dì đi vào phòng khách. Bánh Rán Vừng nằm bên chân cô, mặc dù nó luôn đi theo cô nhưng không chủ động quấn quít như trước. Ôn Tiếu Tiếu nhìn dáng vẻ tủi thân của nó mà thấy buồn cười, đút trái cây do dì giúp việc mang lên cho nó.
Ừ, vẫn còn chịu ăn, xem ra không giận lắm.
Ngồi lại phòng khách một lúc thì cô định về. Cô đeo dây xích lại cho Bánh Rán Vừng, sau đó ngồi lên xe nhà họ Lâm ra về.
Chiều đó khi Lâm Duật Xuyên về có xách theo rất nhiều đồ mua trong siêu thị. Ôn Tiếu Tiếu đang ngồi trên ghế sa lông giải đề, thấy anh xách theo nhiều đồ như vậy thì bỏ điện thoại xuống, đi qua trợ giúp.
Bánh Rán Vừng cũng chạy tới cửa phòng bếp sủa hai tiếng với anh.
Nhờ có Ôn Tiếu Tiếu an ủi cả một ngày nên Bánh Rán Vừng đã vui vẻ hơn nhiều. Lâm Duật Xuyên cúi người cù nó khiến nó sung sướng vẫy đuôi.
“Anh mua nhiều đồ ghê.” Ôn Tiếu Tiếu mở tủ lạnh, vừa cất đồ vào trong vừa cảm thán. Lâm Duật Xuyên ngẩng đầu nhìn sang cô: “Anh đi siêu thị nên mua nhiều một chút, em đỡ phải đi mua luôn.”
Bình thường Ôn Tiếu Tiếu ít khi ra ngoài. Lần gần nhất cô ra ngoài cũng là vì hạn đi siêu thị một tuần một lần để mua đồ dự trữ cho cả tuần.
“Anh cứ coi em như trẻ con vậy.” Ôn Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn anh, hơi nhướn mày, “Chắc sau này em phải ra ngoài hằng ngày luôn đấy.”
Lâm Duật Xuyên hơi hiếu kỳ nhìn cô, bước vào bếp: “Em bận gì à?”
Ôn Tiếu Tiếu gật đầu: “Hôm nay em đăng ký học lái xe rồi, ngày mai chính thức bắt đầu!”
Lâm Duật Xuyên hơi ngạc nhiên, đúng là cô có nhắc tới chuyện học lái xe với anh rồi, nhưng anh không ngờ cô đăng ký nhanh vậy: “Em đăng ký học ở đâu vậy?”
“Một chỗ khá gần đây á, dù sao gần thì đi cũng tiện hơn.” Ôn Tiếu Tiếu bỏ chiếc hũ cuối cùng vào tủ lạnh rồi đóng cửa tủ, “Hôm nay lúc đăng ký em có khám sức khỏe luôn. Đợi em thi đậu vòng một thì có thể đặt lịch học được rồi.”
Lâm Duật Xuyên nhẹ nhàng xoa cằm, cầm tạp dề treo bên bếp lên: “Nếu em đã quyết định vậy rồi thì đương nhiên anh sẽ ủng hộ. Nhưng bây giờ trời rất nóng, tốt nhất là em học buổi sáng đi.”
“Em cũng đang định vậy nè. Mỗi ngày em học hai tiếng từ chín tới mười một giờ, rồi sẽ hoàn thành lộ trình học nhanh thôi.”
Lâm Duật Xuyên bật cười nói với cô: “Công ty anh có một người đã thi ba năm rồi nhưng vẫn chưa đậu.”
“Ấy, vậy…” Ôn Tiếu Tiếu nghiêm túc hơn, “Có vẻ người đó không hợp lái xe lắm ha.”
Cô suy nghĩ, nếu mình phải thi lại ba năm thật thì chắc chắn cô sẽ chẳng còn kiên nhẫn mà thi lấy bằng lái xe. Hơn nữa lái xe cần có kỹ thuật, cô thi ba năm tết qua tết đến mà vẫn không học nổi kỹ thuật thì dù lấy được bằng cũng dám chẳng chạy xe ngoài đường đâu.
“Em đăng ký C1 hay C2?”
“C2.” Ôn Tiếu Tiếu trả lời, “Mặc dù nghe nói bằng C2 bị khinh hơn bằng C1 nhiều, nhưng em cảm thấy với em