Ôn Tiếu Tiếu gửi email xong thì Triển Phi bắt đầu xử lý máy tính cho cô. Anh ta nhìn Lâm Duật Xuyên đứng bên cạnh, nói: “Anh Lâm, bên tôi chắc phải mất chút thời gian nữa, hay là anh cứ đi làm trước đi.”
Ôn Tiếu Tiếu nghe vậy thì cũng gật đầu: “Đúng á, có em ở đây là được rồi, anh mau đến công ty đi.”
Tuy Lâm Duật Xuyên đã bảo mình là sếp, nhưng cứ ba ngày lại có hai ngày đi trễ như vậy thì không hay lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Duật Xuyên vẫn đứng im không nhúc nhích, có vẻ không định đi. Anh mỉm cười nhìn Triển Phi, nói với anh ta: “Không sao, ở công ty cũng không chuyện gì gấp, chờ cậu xong rồi tôi đi cũng được. Cậu muốn uống cà phê không?”
Triển Phi: “Không cần, không cần, anh đừng quan tâm tôi làm gì.”
Nghe anh ta bảo không cần, Lâm Duật Xuyên không khách sáo thêm. Anh kéo chiếc ghế trong phòng rồi ngồi xuống. Ôn Tiếu TIếu đứng bên cạnh, nhìn anh một lúc, bỗng nghĩ ra gì đó.
Không phải là anh không muốn đến công ty, mà là anh không muốn để cô và một người đàn ông trưởng thành ở nhà cùng nhau.
Mặc dù đã biết tâm tư của anh, nhưng Ôn Tiếu Tiếu không vạch trần. Sau khi xử lý máy tính xong, Triển Phi khởi động lại và kiểm tra cho cô: “Không sao nữa rồi. Sau này nhớ phải sao lưu các tài liệu quan trọng nhé.”
“Được, cảm ơn.” Ôn Tiếu Tiếu cảm ơn anh ta xong thì kiểm tra máy tính của mình.
Triển Phi thu dọn đồ nghề, do dự nhìn cô: “À, tôi có thể chụp một tấm ảnh cùng cô được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu anh ta nhận ra cô là Đào Chi Yêu Yêu trên Piliplili, còn bảo có theo dõi cô. Bây giờ thì xin chụp ảnh chung, quả thật rất hợp lý.
Ôn Tiếu Tiếu nhìn sang Lâm Duật Xuyên theo bản năng, sau đó đồng ý: “Có thể chứ.”
Triển Phi hơi kích động, vốn định cầm điện thoại tự chụp bằng camera trước. Nhưng ngẫm nghĩ lại, anh ta lại đưa điện thoại cho Lâm Duật Xuyên: “Anh Lâm, nhờ anh chụp một tấm cho chúng tôi được không?”
Lâm Duật Xuyên nhìn chiếc điện thoại anh ta đưa, mỉm cười đứng dậy: “Được.”
Anh nhận lấy điện thoại của Triển Phi, ống kính nhắm thẳng vào hai người đứng trước bàn máy tính. Ôn Tiếu Tiếu giơ số hai trông rất đáng yêu, Triển Phi thì ngại ngùng chắp hai tay sau lưng.
Lâm Duật Xuyên ấn nút chụp chụp một bức.
Sau khi Triển Phi rời đi, Ôn Tiếu Tiếu cười nhẹ nhìn Lâm Duật Xuyên chuẩn bị đi làm. Anh thắt cà vạt, mất tự nhiên tránh mắt không nhìn cô: “Sao vậy?”
Ôn Tiếu Tiếu: “À, có gì đâu, chỉ là muốn hỏi vừa nãy anh có bật filter không thôi.”
“…” Lâm Duật Xuyên khựng lại, sau đó trả lời, “Anh quên mất. Lát nữa anh nhắn tin bảo Triển Phi photoshop trước rồi mới đăng nhé?”
“Ok.” Ôn Tiếu Tiếu đáp, mỉm cười nghiêng đầu nhìn anh.
Lâm Duật Xuyên khẽ ho khan, mất tự nhiên chỉnh lại cổ áo: “Còn chuyện gì à?”
“Đâu có.” Ôn Tiếu Tiếu lắc đầu, nhìn anh, “Chỉ là không ngờ hóa ra anh Lâm ghen dữ vậy. Lần trước là Tiểu Quan, giờ lại là Tiểu Triển, nhưng mà người ta có bạn gái rồi nha.”
“…” Lâm Duật Xuyên im lặng một lúc, không thừa nhận mình ghen, “Chẳng qua là anh không yên tâm thay em thôi. Lúc trước anh đã nói rồi mà, dù chung chung cư nhưng chưa chắc bọn họ đều là người tốt.”
Ôn Tiếu Tiếu không nhịn được mà bật cười: “Xem ra trong mắt anh chẳng có ai sống ở chung cư này là người tốt cả.”
Lâm Duật Xuyên: “…”
“Được rồi, được rồi, không còn sớm đâu, anh mau đi làm đi.” Ôn Tiếu Tiếu không chọc anh nữa, giục anh mau đi làm. Lâm Duật Xuyên đi ra trước cửa thay giày, ngước mắt nhìn Ôn Tiếu Tiếu: “Chiều nay anh sẽ về sớm để tập lái xe cùng em tiếp.”
“Dạ, cảm ơn thầy Lâm nhiều lắm ạ.” Ôn Tiếu Tiếu vẫy tay, nhìn theo anh rời khỏi.
Sau khi Lâm Duật Xuyên đi, Ôn Tiếu Tiếu vội vàng cắt ghép video việc mình gặp hacker… Mặc dù cô đã tổn thất vài video vì tên hacker đó, nhưng chính tên đó cũng trở thành chủ đề video của cô.
Không lâu sau, đồng nghiệp của Triển Phi liên lạc với cô. Họ nói sẽ quảng bá video rộng rãi, còn đưa ra một mức giá khá hợp lý. Ôn Tiếu Tiếu thấy vậy thì nhiệt tình hơn, bận rộn mãi tới trưa mới gửi bộ ảnh cho chủ shop.
Chủ shop lập tức đăng bộ ảnh của cô, số comment và lượt chia sẻ đã lên đến mười nghìn. Ôn Tiếu Tiếu cũng chia sẻ bài rồi mở phần bình luận ra đọc thử.
“Các chị em bình tĩnh nào! Với kinh nghiệm của tôi thì bộ lần này lừa tình chúng ta thôi! Trông ảnh đẹp vậy cũng là vì Yêu Yêu mặc nó đó!”
“Đề nghị chủ shop xóa mặt Yêu Yêu đi giùm cái ạ, để người ta nhìn váy thôi, đúng là kỹ xảo của ả mẫu ảnh xinh đẹp tâm cơ kia [đầu chó]”
“Dữ, mười nghìn lượt share rồi, đúng là Yêu Yêu nổi tiếng nhà ta.”
“Nếu bộ này có hơn mười nghìn lượt đặt hàng trước thì xin mời chủ shop dập đầu với Yêu Yêu nhé [đầu chó]”
Ôn Tiếu Tiếu: “…”
Cái đó thì không cần đâu, dù gì bọn họ cũng trả tiền rồi.
Trong lúc cô lướt xem bình luận thì Lâm Duật Xuyên gửi tin nhắn tới, bảo mình đã về. Ôn Tiếu Tiếu vội đi thay quần áo, dắt Bánh Rán Vừng xuống bãi đậu xe.
Nhờ buổi tập huấn đặc biệt hôm qua, kỹ thuật của Ôn Tiếu Tiếu đã tiến bộ rất nhiều, hôm nay lái xe trong khu cũng vững tay hơn hẳn.
“Xem ra em lái quanh khu này quen rồi. Hay là sau này em đưa đón anh đi làm đi.” Lâm Duật Xuyên nửa đùa nửa thật đề nghị.
Ôn Tiếu Tiếu nhếch môi đáp: “Được đấy, nhưng tiền xăng anh trả nhé.”
“Không thành vẫn đề, anh sẽ trả luôn tiền bảo dưỡng xe.” Lâm Duật Xuyên đang nói thì điện thoại trong túi vang lên, “Anh gọi điện đã.”
Anh lấy điện thoại ra, thấy anh họ gọi mình thì nối máy: “Anh họ, có chuyện gì hả?”
Giọng anh họ Lâm Duật Xuyên truyền ra: “Duật Xuyên, không thấy Tuấn Tuấn đâu cả, nó có liên lạc với em không?”
Lâm Duật Xuyên hơi ngạc nhiên, lập tức ngồi thẳng dậy: “Không có. Nó mất tích ở chỗ nào?”
“Ở nhà. Bọn anh cũng không biết nó chạy ra ngoài từ lúc nào nữa.”
“Có báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng tạm thời phía cảnh sát cũng không có tin tức gì.” Nói tới đây, không biết anh họ va phải thứ gì mà bên đó vang lên tiếng động rất lớn.
“Anh đừng hoảng.” Lâm Duật Xuyên vội an ủi, “Nếu chạy từ nhà ra thì bọn anh tìm quanh khu nhà anh trước đã. Em cũng sẽ tìm giúp anh. Nếu Tuấn Tuấn có liên lạc với em thì em sẽ báo bọn anh ngay.”
“Được, cứ vậy trước đã.”
Ôn Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn Lâm Duật Xuyên, thấy anh cúp máy thì vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ai mất tích?”
“Cháu của anh.” Lâm Duật Xuyên nhìn cô, “Anh từng kể em rồi đó.”
Ôn Tiếu Tiếu nhớ ra: “Là đứa cháu đi học trường mẫu giáo học phí hai trăm nghìn một năm ấy hả? Cậu bé tên là Tuấn Tuấn à?”
“Ừm. Ba nó bảo nó chạy từ nhà ra, bây giờ vẫn chưa tìm được.” Lâm Duật Xuyên mở bản đồ trong điện thoại ra, nói với Ôn Tiếu Tiếu, “Chúng ta giúp họ tìm vậy. Em đi theo bản đồ hiển thị trên màn hình đi.”
“Được.”
“Không cần vội, an toàn là trên hết.” Mặc dù Lâm Duật Xuyên cũng lo lắng cho Tuấn Tuấn, nhưng những lúc thế này cần nhất là tỉnh táo.
Ôn Tiếu Tiếu đã tập luyện nhiều này nên tốc độ nhanh hơn ngày đầu nhiều. Thế nhưng nhà anh họ Lâm Duật Xuyên ở trung tâm thành phố, nơi đó có nhiều xe qua lại, cô vẫn không dám chạy quá nhanh.
Lâm Duật Xuyên duy trì liên lạc thông tin với anh họ. Bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm thấy Tuấn Tuấn. Ôn Tiếu Tiếu giảm tốc độ xe, quan sát hai bên đường có trẻ con đi lạc không.
“Một đứa trẻ sẽ không chạy xa được đâu. Bình thường cậu nhóc có hay đi đâu không?”
Lâm Duật Xuyên gật đầu: “Đã tìm mấy chỗ đó rồi, phía cảnh sát cũng hạ lệnh phong tỏa quanh tiểu khu, nếu có tin tức thì sẽ thông báo cho người thân người mất tích đầu tiên.”
Ôn Tiếu