Ôn Tiếu Tiếu không biết sao Lâm Duật Xuyên có thể khẳng định chắc chắn đến vậy. Nhưng nghĩ lại mới thấy, làm gì có đôi vợ chồng mới cưới nào nghĩ sau này mình sẽ ly dị đâu chứ.
Thảo luận chuyện vô định như này rất vô nghĩa, vì vậy Ôn Tiếu Tiếu mới hỏi một câu thực tế hơn: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Trước đây sau khi ra ngoài tập lái xe xong, cô và Lâm Duật Xuyên sẽ về nhà nấu cơm tối. Nhưng hôm nay việc tìm Tuấn Tuấn tốn khá nhiều thời gian nên lúc về nhà đã hơi trễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Duật Xuyên suy nghĩ một lúc, nếu bây giờ dẫn cả Tuấn Tuấn và Bánh Rán Vừng ra ngoài thì không tiện lắm, thế nên anh bảo Ôn Tiếu Tiếu goi điện đặt thức ăn ở Thiên Hạ Cư.
Sau khi về tới Kim Ngọc Mãn Đường, trông Tuấn Tuấn đã bớt rầu rĩ hơn khi nãy, vui vẻ chạy khắp nơi nhìn ngắm.
“Oa, chú út, phòng này đã thật, có một đống đồ chơi luôn.” Tuấn Tuấn chạy vào phòng nuôi thú cưng, bị đống đồ chơi cho chó của Bánh Rán Vừng thu hút. Lâm Duật Xuyên đi tới lấy đi món đồ chơi trong tay cậu: “Đây là phòng của Bánh Rán Vừng, còn mấy thứ đó dành cho chó chơi nên không sạch đâu. Nếu Tuấn Tuấn thích thì ngày mai chú sẽ mua đồ chơi mới cho cháu.”
“Dạ!” Nghe bảo sẽ có đồ chơi mới, Tuấn Tuấn lập tức ném món đồ chơi trong tay đi. Lâm Duật Xuyên dẫn cậu đi tắm rồi đưa cậu đến phòng ngủ cũ của mình: “Hai ngày này, Tuấn Tuấn ngủ tạm ở đây được không?”
Phòng Lâm Duật Xuyên thiết kế đơn điệu, nghiêm túc, đương nhiên sẽ không được lòng các bạn nhỏ. Tuấn Tuấn nhìn quanh phòng một vòng rồi nói với Lâm Duật Xuyên: “Cháu ngủ ở phòng cho chó được không ạ? Chỗ đó đẹp hơn phòng này.”
Lâm Duật Xuyên: “…”
Lúc anh trang trí nhà cửa không nghĩ sẽ có ngày mình kết hôn nên đương nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện xây dựng cho trẻ con. Phòng của Bánh Rán Vừng chính là căn phòng trẻ con lạc loài với cả căn hộ già dặn này nhất. Cho dù anh có đồng ý để Tuấn Tuấn ngủ phòng cho thú cưng thì chắc chắn anh họ và chị dâu anh cũng không đồng ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tuấn Tuấn, chỗ ngủ của chó rất nhiều vi khuẩn, hay chúng ta cứ ngủ bên này thôi được không?” Lâm Duật Xuyên bày đồ chơi mang từ nhà Tuấn Tuấn ra phòng, cúi đầu hỏi cậu, “Bây giờ đã ổn hơn chưa?”
“Ồ… Chút chút ạ.” Câu trả lời cực kỳ miễn cưỡng.
Đúng lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên. Lâm Duật Xuyên quay đầu nhìn sang, dẫn Tuấn Tuấn ra ngoài: “Có lẽ là cơm tối được giao tới rồi. Chúng ta đi lấy cơm tối nhé?”
“Dạ!” Nghe anh nhắc đến cơm tối, Tuấn Tuấn nhanh chóng bị thu hút sự chú ý. Cậu và Lâm Duật Xuyên vừa bước ra khỏi phòng thì thấy tiếng bước chân vội vã vang lên.
Ôn Tiếu Tiếu thay quần áo xong, chạy từ lầu xuống. Cô nhìn thấy Tuấn Tuấn và Lâm Duật Xuyên đứng trên hành lang thì vội lên tiếng: “Để em, để em.”
Cô chạy ra xem camera, thấy đúng là anh trai shipper gian hàng thì mở cửa, nhận lấy hộp đựng thức ăn: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Gâu gâu!” Có vẻ Bánh Rán Vừng đã đánh hơi được mùi thức ăn nên chạy lại. Lâm Duật Xuyên bước tới, mũi chân đá nhẹ vào người nó, sau đó nhận lấy hộp đựng thức ăn từ tay Ôn Tiếu Tiếu: “Bánh Rán Vừng, đi ăn bữa tối của mình đi.”
“Gâu.” Bánh Rán Vừng theo anh vào phòng khách, hiển nhiên là nó hứng thú với bữa tối trên tay anh hơn.
Ôn Tiếu Tiếu nó ở lì trong phòng khách không chịu đi thì mang khay đựng thức ăn của nó vào, đặt cạnh bàn ăn: “Vậy Bánh Rán Vừng cứ dùng bữa trong phòng khách luôn nha, tao còn cất công khui một hộp cá hộp cho mày đấy.”
Bánh Rán Vừng ngửi thử rồi tiến lại khay cơm của mình.
Lâm Duật Xuyên ôm Tuấn Tuấn lên ghế, bày từng tầng của hộp đựng thức ăn ra: “Chúng ta cũng ăn thôi. Tuấn Tuấn muốn ăn gì?”
Tuấn Tuấn liếc nhìn bàn thức ăn phong phú trước mặt, nuốt nước miếng một cái, xem ra đã đói lắm rồi: “Cái gì cháu cũng muốn ăn.”
Lâm Duật Xuyên bật cười, gắp một miếng thịt sườn cho cậu: “Vậy cứ từ từ mà ăn.”
Ôn Tiếu Tiếu rửa tay rồi ngồi vào bàn. Lâm Duật Xuyên thuận tay gắp một miếng sườn khác vào bát cô: “Ăn sườn xào chua ngọt thử đi, thịt rất mềm.”
Tuấn Tuấn nhìn miếng sườn trong bát Ôn Tiếu Tiếu, mếu miệng nhìn Lâm Duật Xuyên: “Chú út thiên vị, miếng sườn của thím út lớn hơn cháu.”
Ôn Tiếu Tiếu nghe vậy thì bật cười, gắp một miếng thịt sườn vào bát cậu: “Vậy để thím út gắp một miếng lớn hơn cho cháu.”
“Cảm ơn thím út.”
Trẻ con phải ngủ sớm cho nên sau khi dùng bữa xong, Tuấn Tuấn đã mệt lả người. Lâm Duật Xuyên dẫn cậu đi tắm, thay bộ đồ ngủ mà mẹ cậu đã xếp rồi dỗ cậu nhóc ngủ.
Từ trước tới giờ, anh chưa từng chăm sóc đứa trẻ nào, vì thế chẳng mấy kinh nghiệm trong việc dỗ dành trẻ nhỏ. May là chị dâu anh thấy đã đến giờ ngủ của Tuấn Tuấn nên chủ động gọi tới, dỗ dành cậu bé ngủ qua điện thoại.
Lâm Duật Xuyên thấy Tuấn Tuấn đã ngủ thì thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Tiếu Tiếu còn đang chơi với Bánh Rán Vừng trong phòng khách. Cô thấy anh đi ra thì ngẩng đầu: “Tuấn Tuấn ngủ rồi hả?”
“Ừ. Mẹ cậu nhóc gọi tới để dỗ nó ngủ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ôn Tiếu Tiếu nhấp một ngụm nước mận chua ướp lạnh do chính cô làm, ngồi trên ghế sa lông, “Vậy bên ba mẹ cậu nhóc sao rồi? Định ly dị thật hả?”
“Ừ.” Lâm Duật Xuyên bước lại chỗ khay trà, rót một ly nước mận chua cho mình, ngửa đầu uống một ngụm, “Chắc đã cãi vả được một khoảng thời gian dài rồi. Tuấn Tuấn sắp lên cấp hai, bọn họ không muốn làm ảnh hưởng việc thi chuyển cấp của cậu nhóc nên luôn chịu đựng, còn việc hôm nay chỉ như giọt nước tràn ly mà thôi.”
Nếu hỏi người xung quanh thì chắc chắn họ sẽ khyên hai bên ly dị, dù sao cứ miễn cưỡng sống chung như vậy cũng ảnh hưởng đứa nhỏ. Thật ra thì trẻ con rất nhạy cảm, dù không nói thì bọn nó sẽ tự cảm nhận được thôi.”
“Đúng vậy.” Lâm Duật Xuyên ngồi bên cạnh cô, lại uống một ngụm nước mận chua, “Anh họ và chị dâu đều là người trưởng thành, họ muốn sao thì cứ để họ quyết định. Chỉ là đành nhờ em chăm sóc Tuấn Tuấn hai ngày.”
“Không sao mà.” Ôn Tiếu Tiếu mỉm cười nhìn anh, “Coi như luyện tập trước.”
Lâm Duật Xuyên hơi ngạc nhiên, khẽ cúp mắt nhìn cô. Ôn Tiếu Tiếu nhận ra mình nói gì, cơn xấu hổ ập đến. Cô định lên tiếng giải thích, nhưng vừa nói một chữ thì anh đã ôm cô vào lòng.
“Luyện tập? Luyện tập gì?” Nụ cười nhạt vương bên đầu môi anh, hơi thở ấm áp phả vào bên mặt làm gò má cô nóng dần lên.
Cô mấp máy môi mà mãi chẳng nói nên lời. Lâm Duật Xuyên biết rõ còn cố hỏi, rõ ràng là muốn chọc ghẹo cô.
“Sao lại không nói gì?” Ý cười trên mặt Lâm Duật Xuyên ngày càng rõ. Anh sát lại gần, đang định hôn lên đôi môi Ôn Tiếu Tiếu thì tiếng la của Tuấn Tuấn vang lên từ hành lang, “Chú út…”
Lâm Duật Xuyên tưởng Tuấn Tuấn chạy ra nên vội thả lỏng vòng tay, đứng dậy khỏi ghế. Ôn Tiếu Tiếu ngẩn ra một lúc, sau đó khẽ bật cười.
Hóa ra anh Lâm cũng biết ngại ha.
Tiếng cười của cô càng làm anh xấu hổ. Anh khẽ ho khan rồi bước về phòng Tuấn Tuấn: “Anh đi xem Tuấn Tuấn.”
Khi ngủ, Tuấn Tuấn phải có người lớn ở bên trông chừng mới ngủ được. Lâm Duật Xuyên cứ nghĩ chỉ cần dỗ cậu ngủ là xong rồi, không ngờ giữa chừng cậu còn tỉnh lại được.
“Nếu nửa đêm Tuấn Tuấn thức giấc mà không thấy em thì thằng bé sẽ khóc đấy.”
Lâm Duật Xuyên rơi vào im lặng khi nhìn thấy tin nhắn do chị dâu mình gửi đến.
Ý là, mấy ngày nay anh không thể ngủ chung với vợ mình phải không?
Ôn Tiếu Tiếu rón rén bước tới, mở cửa nhìn thoáng vào trong, “Tuấn Tuấn ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.” Mặt mày Lâm Duật Xuyên nặng nề, chợt thấy hối hận khi lo lắng chuyện của anh họ, “Nhưng phải có người ngủ cùng cậu nhóc, nếu không nửa đêm nó sẽ thức giấc.”
“Ồ.” Không biết cô nghĩ gì mà bỗng cười rộ lên, “Vậy được á, anh cứ ở lại ngủ với cậu nhóc đi, em về phòng ngủ trước.”
Lâm Duật Xuyên: “…”
Bỗng dưng Lâm Duật Xuyên hiểu ra vì sao anh họ và chị dâu anh muốn ly dị. Cuộc sống vợ chồng xa cách như vậy, đương nhiên sẽ cũng xuất hiện mâu thuẫn.
“Ngủ ngon.” Ôn Tiếu Tiếu khẽ nói một câu rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lâm Duật Xuyên: “…”
Đã lâu rồi Ôn Tiếu Tiếu không được ngủ một mình. Giờ đây lại được bá chiếm cả chiếc giường lớn như vậy, bỗng cảm thấy thật sung sướng. Cô nghịch điện thoại một lát, sau đó ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Ôn Tiếu Tiếu khá quy luật. Bình thường cô sẽ tự tỉnh giấc vào khoảng tám giờ. Nếu còn buồn ngủ, cô sẽ nằm lại giường ngủ thêm một giấc. Nếu không buồn ngủ, cô sẽ nằm chơi điện thoại.
Nhưng hôm nay cô bị tiếng trẻ con đánh thức. Cô với lấy điện thoại nơi đầu giường xem đồng hồ, vừa mới bảy giờ.
Dưới lầu có tiếng của Tuấn Tuấn, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa vang lên. Ôn Tiếu Tiếu im lặng nhìn trần nhà một lúc, cuối cùng cũng chịu ngồi dậy khỏi giường.
Lúc cô xuống lầu, Lâm Duật Xuyên đang nhắc nhở Tuấn Tuấn nói nhỏ thôi. Cậu nhìn thấy Ôn Tiếu Tiếu đi xuống thì chỉ về phía cô: “Thím út tự dậy rồi còn.”
Lâm Duật Xuyên sửng sốt, quay người lại thì thấy Ôn Tiếu Tiếu. Anh đứng dậy, đi qua chỗ cô: “Làm em thức giấc rồi à?”
Cô ngáp một cái rồi nói với anh: “Dù sao cũng không ngủ được, dậy sớm để ăn bữa sáng còn nóng cũng được.”
Lâm Duật Xuyên đưa tay xoa đầu cô, “Sáng nay anh phải tới công ty, xử lý công việc xong sẽ về.”
Ôn Tiếu Tiếu cũng chưa từng chăm trẻ giống như anh. Tuấn Tuấn là do anh đón về, không thể bỏ đó để cô tự lo được.
“Mấy ngày nay anh không đến công ty hả?” Ôn Tiếu Tiếu ngửa đầu nhìn anh, cơn buồn ngủ bủa vây đôi mắt vẫn còn chưa tan đi hẳn.
Lâm Duật Xuyên: “Trẻ con dư thừa năng lượng, một mình em không đối phó với nó được.”
Cô nhìn anh, đôi môi chợt nở nụ cười: “Lâm Duật Xuyên, nếu lỡ sau này anh có con thì sao ha? Chẳng lẽ nghỉ đi làm luôn?”
Lâm Duật Xuyên hơi sửng sốt,