Nhìn quả bóng đã xì hơi, Bánh Rán Vừng chạm mũi vào quả bóng, thút thít hít hai cái.
Ôn Tiếu Tiếu xoa đầu nó: “Đừng buồn, Bánh Rán Vừng. Ngày mai tao sẽ mua một rổ bóng mới cho mày nhé.”
“Gâu gâu.” Chú chó ngước nhìn lên, cọ cọ vào tay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Duật Xuyên cũng vuốt ve an ủi nó, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tuấn Tuấn cầm chiếc xe đồ chơi của mình, lén lút đứng ngoài cửa.
Thấy anh đã phát hiện mình, Tuấn Tuấn lập tức bỏ chạy.
Lâm Duật Xuyên sợ cậu sẽ lại trốn khỏi nhà như lần trước nên vội đuổi theo và bắt được cậu nhóc.
Tuấn Tuấn bị bắt khóc thút thít như thể đang sợ Lâm Duật Xuyên sẽ mắng mình. Anh lấy khăn lau nước mắt cho cậu, kiên nhẫn hỏi: “Tuấn Tuấn, sao vừa thấy chú thì cháu lại chạy? Có phải cháu cũng biết mình sai không?”
Tuấn Tuấn khóc mãi không nói nên lời. Lâm Duật Xuyên cầm quả bóng trên tay, hỏi lại: “Tuấn Tuấn, là cháu giấu quả bóng của Bánh Rán Vừng phải không? Cháu có thể nói cho chú biết vì sao cháu lại làm vậy không?”
Tuấn Tuấn nức nở vài tiếng, mãi mới ngẩng đầu nhìn anh nói được vài chữ: “Chú út, cháu sai rồi, cháu sẽ không làm vậy nữa.”
Thấy cậu không muốn trả lời, Lâm Duật Xuyên cũng không ép cậu. Anh lấy khăn giấy lau mặt cho cậu rồi để cậu bé tự chơi. Ôn Tiếu Tiếu rời khỏi phòng sách, nhìn Tuấn Tuấn đang ngồi một mình với đống đồ chơi của cậu nhóc thì lại gần nói: “Tuấn Tuấn, chúng ta cùng làm đồ tráng miệng ăn nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuấn Tuấn ngước mắt nhìn cô, vành mắt còn hơi đỏ: “Cháu không biết làm.”
“Không sao, để thím nhỏ dạy cháu làm.” Ôn Tiếu Tiếu mở điện thoại lên và ấn vào một bức ảnh cho cậu xem, “Chúng ta sẽ làm con thỏ nhỏ này, được không?”
Con thỏ nhỏ trong hình vừa tròn trịa vừa đáng yêu, lại còn mềm mại trơn trượt, khiến mắt Tuấn Tuấn sáng lên: “Oa, con thỏ nhỏ đáng yêu quá.”
“Không những vậy, nó còn ngon lắm đó! Chúng ta làm nhé?”
“Dạ!”
Ôn Tiếu Tiếu dẫn Tuấn Tuấn đi làm thạch khúc bạch hình thỏ. Còn Lâm Duật Xuyên thì lên sân thượng gọi điện cho ba Tuấn Tuấn. Lâm Tử Kiêu thấy Lâm Duật Xuyên gọi điện tới, cứ nghĩ Tuấn Tuấn xảy ra chuyện gì nên vội bắt máy: “Duật Xuyên, sao vậy? Tuấn Tuấn nó bị sao hả?”
“Không có, nhưng em cảm thấy hình như tâm lý thằng bé không ổn lắm.” Lâm Duật Xuyên nói với Lâm Tử Kiêu ở đầu dây bên kia, “Thằng bé giấu quả bóng đồ chơi của Bánh Rán Vừng, đến khi em hỏi thì không chịu trả lời, chỉ khóc.”
Lâm Tử Kiêu: “Trẻ con hay khóc là đúng rồi, em chưa chăm trẻ bao giờ nên không biết thôi. Có lẽ là Tuấn Tuấn không thích chó.”
Lâm Duật Xuyên: “Em cảm thấy anh chị nên dành thời gian nói chuyện với thằng bé.”
“Duật Xuyên, chỉ có chút chuyện đó thôi mà em nghiêm trọng hóa nó lên làm gì.”
“Đúng là chuyện này không nghiêm trọng, nhưng đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nếu có vấn đề thì cũng chỉ có thể là vấn đề từ phụ huynh thôi. Bình thường anh chị nên làm gương tốt cho thằng bé mới phải.”
“Anh biết em định nói gì, lại định bảo bình thường anh chị không quan tâm Tuấn Tuấn đúng không? Mấy giáo viên ở trường mẫu giáo cũng nói vậy. Nhưng sao họ không nghĩ thử xem, hằng năm bọn họ thu về hai trăm nghìn tiền học phí, vậy tiền đó có kiểu gì?” Vừa nhắc đến đây, Lâm Tử Kiêu chợt thấy đau đầu, “Anh cũng muốn quan tâm Tuấn Tuấn nhiều hơn, nhưng ngày nào cũng có hàng tá chuyện chờ anh xử lý, một ngày anh chỉ có hai mươi tư tiếng thôi chứ mấy.”
“Vậy anh có từng hỏi Tuấn Tuấn rằng nó muốn học ở trường mẫu giáo quý tộc hay muốn ba mẹ dành nhiều thời gian cho nó hơn chưa?”
“Chuyện này cũng đâu phải do bọn anh. Em có biết bọn trẻ bây giờ thế nào không? Nếu Tuấn Tuấn không theo học trường mẫu giáo tốt nhất thì sau này sẽ ngày càng thua xa các bạn khác.” Lâm Tử Kiêu nới lỏng cà vạt theo thói quen rồi mới nói tiếp, “Anh và mẹ nó có bàn bạc chuyện này rồi. Anh nghĩ nếu cô ấy dành hết thời ở nhà làm mẹ thì chẳng phải có thể quan tâm Tuấn Tuấn nhiều hơn rồi à? Nhưng do cô ấy không muốn thôi. Cho nên bọn anh mới tranh cãi suốt.”
Lâm Duật Xuyên: “Đứa bé do anh và chị sinh ra, vậy đương nhiên việc giáo dục đứa trẻ cũng thuộc về trách nhiệm của cả hai người, anh đâu thể đùn đẩy hết cho chị dâu được.”
“Gì mà đùn đẩy hết cho cô ấy chứ? Không phải đã thuê dì… Thôi, giờ có nói chuyện này cũng chẳng ý nghĩa gì.” Lâm Tử Kiêu nhìn đồng hồ rồi nói với Lâm Duật Xuyên, “Lát nữa anh có cuộc họp nên không nói chuyện với em được. Hai ngày này đành nhờ em chăm sóc Tuấn Tuấn giúp. Cũng phiền em đừng nói người khác biết chuyện của anh và chị dâu em. Nhất là ba mẹ anh đấy, họ mà biết thì lại phiền thêm.”
“Ừ, cứ vậy đi đã.” Lâm Duật Xuyên cúp máy, bất đắc dĩ thở dài.
Trong bếp, Ôn Tiếu Tiếu trộn sữa đã thêm màu thực phẩm hồng với bột rau câu, sau đó dạy Tuấn Tuấn đổ vào khuôn hình con thỏ: “Chúng ta sẽ dùng cái màu hồng này làm tai thỏ. Phải dùng muỗng múc từng muỗng nhỏ đến khi đầy khuôn nhé. Đúng, làm vậy đấy.”
Tuấn Tuấn học theo hành động của Ôn Tiếu Tiếu, dùng muỗng múc từng muỗng hỗn hợp vào khuôn. Phần tai của bốn cái khuôn hình con thỏ cứ thế được lấp đầy.
“Bây giờ chúng ta đặt con thỏ nhỏ vào tủ lạnh cho đông một lúc nha.” Ôn Tiếu Tiếu mở tủ lạnh, đặt bốn cái khuôn vào trong cho đông lại, “Chờ nó hơi đông lại thì chúng ta có thể dùng hỗn hợp màu trắng làm thân thỏ rồi.”
Tuấn Tuấn canh trước tủ lạnh để chờ tai thỏ đông lại. Lâm Duật Xuyên bước vào bếp, cầm tạp dề treo bên cạnh lên: “Tuấn Tuấn, tối nay chúng ta ăn tôm rang nhé?”
“Dạ được! Tuấn Tuấn thích ăn tôm rang nhất!”
“Vậy chú sẽ làm nhiều thêm vài con.” Lâm Duật Xuyên mở tủ lạnh, định lấy rau cải bên trong ra để ăn cùng món tôm. Nhưng Tuấn Tuấn thấy anh mở tủ lạnh thì vội chắn ngang.
“Chú út không được đụng vào con thỏ nhỏ của