Ôn Tiếu Tiếu cài báo thức sáu giờ cho mình, nhưng hôm sau báo thức còn chưa kêu thì chuông điện thoại đã vang lên trước. Lâm Duật Xuyên nghe máy, quầy lễ tân báo với họ đồ ăn đã đến, nhờ họ mở cửa.
Ôn Tiếu Tiếu ngồi trên giường ngơ ngác. Lâm Duật Xuyên vừa cúp máy thì nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên thông báo đồ ăn đã được đưa tới. Bánh Rán Vừng sủa vang chạy theo Lâm Duật Xuyên trong sân. Nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào, thế là nó chuyển hướng chạy theo xe thức ăn.
“Bánh Rán Vừng, lại đây.” Lâm Duật Xuyên gọi Bánh Rán Vừng, khiến nó do dự giữa anh và xe thức ăn một lúc, nhưng cuối cùng vẫn chọn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Duật Xuyên ngồi xổm xoa đầu nó, sau đó vào phòng khách cùng nó. Nhân viên phục vụ đang sắp xếp thức ăn ngay ngắn trên bàn giống như ngày hôm qua.
Bánh Rán Vừng chạy tới trước bàn thức ăn ngồi xuống, thè lưỡi ra. Em gái nhân viên mang đồ ăn tới cúi đầu nhìn nó, không khỏi khen một câu thật đáng yêu.
Ôn Tiếu Tiếu đánh răng, rửa mặt xong thì bước xuống lầu, nhìn thấy bàn dài đầy ắp thức ăn sáng thì tỉnh táo hơn hẳn: “Ôi trời, bữa sáng thịnh soạn vậy luôn?”
Cô vội chạy xuống, dáng vẻ ham ăn y hệt Bánh Rán Vừng. Lâm Duật Xuyên thấy vậy thì không khỏi bật cười: “Không phải hôm qua anh đã cho em xem thực đơn rồi à?”
“Thực đơn một đống món, em chọn đại vài món thôi mà. Nhưng mà thấy thức ăn thật đúng là khác thấy trên thực đơn.” Ôn Tiếu Tiếu nhìn lướt qua bữa sáng trên bàn, ngước mắt nhìn Lâm Duật Xuyên đối diện, “Anh nói đúng thật, vì bữa sáng thế này mà dậy sớm quả là đáng lắm!”
“Gâu gâu.” Bánh Rán Vừng ngồi xổm bên cạnh Ôn Tiếu Tiếu, vẫy vẫy chiếc đuôi. Từ khi Lâm Duật Xuyên và Ôn Tiếu Tiếu kết hôn, anh bỗng chú trọng việc ăn uống hơn rất nhiều, ngay cả Bánh Rán Vừng cũng trở nên ham ăn.
“Thức ăn ở khu nghỉ dưỡng đúng là thanh đạm thật, chắc Bánh Rán Vừng vẫn ăn được.” Ôn Tiếu Tiếu nhìn thức ăn trên bàn, chọn vài món Bánh Rán Vừng có thể ăn. Lâm Duật Xuyên gọi Bánh Rán Vừng về rồi ngồi đối diện cô: “Không nên quá chiều nó, em không phát hiện dạo này nó đã tăng thêm mấy cân à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Tiếu Tiếu nghe anh nói vậy thì bĩu môi: “Cả em và Bánh Rán Vừng đều tăng cân, chỉ có anh là lén lút giữ dáng.”
Lâm Duật Xuyên cầm đũa, khẽ cười: “Anh thấy trong nhóm chat của chung cư có người bảo gần chung cư mới mở một phòng tập gym, hay là để anh đăng ký thẻ năm cho em?”
“Không cần đâu.” Ôn Tiếp Tiếp xua tay từ chối, “Em tự tập theo video tại nhà là được. Hai ngày nay em toàn tập mấy bài tập đốt mỡ ở nhà mà.”
“Gâu gâu.”
Bánh Rán Vừng chạy tới. Cô cúi đầu nhìn nó rồi bảo: “Bánh Rán Vừng, sau này mày phải tập bài tập đốt mỡ với tao đó nha, chứ không ba mày lại cười nhạo mày mập lên.”
“Gâu!”
Ăn sáng xong, Ôn Tiếu Tiếu bắt đầu chuẩn bị trang phục hôm nay. Tối qua cô đã lấy hai bộ Hán phục sắp mặc ra, ủi nóng rồi treo trong tủ quần áo. Cô lấy bộ Hán phục nam xuống, định trang điểm và làm tóc cho Lâm Duật Xuyên trước.
Bộ Hán phục của Lâm Duật Xuyên có hai màu trắng, xanh, bên trên thêu hình uyên ương nghịch nước. Lâm Duật Xuyên mặc Hán phục xong, Ôn Tiếu Tiếu chỉnh lại phần eo cho anh rồi quan sát tổng thể: “Được lắm, rất vừa người. Hôm qua em đã nghĩ thử nên trang điểm cho anh thế nào rồi, để em trang điểm cho anh trước.”
Lần cuối cùng Lâm Duật Xuyên phải trang điểm đó là dịp Quốc tế Thiếu nhi khi anh còn nhỏ. Lúc đó lớp anh có tiết mục hát hợp xướng, anh có ngoại hình đẹp nên được thầy giáo xếp cho đứng ở giữa.
Theo cách nói như bây giờ thì đó là được đứng vị trí center trong cả lớp.
Quần áo biểu diễn được thống nhất là áo thun trắng và quần đùi. Mấy đứa trẻ được trang điểm cho má đỏ bừng, giống như chiếc khăn quàng đỏ chói trước ngực chúng.
Sau lần đó, Lâm Duật Xuyên không còn đủ tuổi ăn mừng ngày lễ Quốc tế Thiếu nhi nữa, nhưng may mắn là anh cũng không cần trang điểm cho mặt mình như bảng pha màu nữa.
Thế nhưng, đời người lắm bất ngờ.
Giờ phút này khi đang phải ngồi trước gương, nhắm mắt ngẩng đầu mặc vợ làm trò, Lâm Duật Xuyên tưởng như bản thân trở lại khung cảnh sau cánh gà năm ấy.
“Da anh đẹp ghế, bình thường dùng cái gì dưỡng da vậy?” Ôn Tiếu Tiếu vừa trang điểm cho Lâm Duật Xuyên vừa không hết lời khen ngợi làn da siêu đỉnh của anh.
Lâm Duật Xuyên không dám động đậy, lúc nói chuyện cũng cố gắng di chuyển miệng ít nhất: “Mấy thứ anh dùng đều để hết trên bồn rửa mặt, không phải em thấy cả rồi à?”
“Ai biết được anh có lén dùng cái gì không, giống như chuyện anh lén giữ dáng ấy?”
“… Anh không lén em giữ dáng, anh rất quang minh chính đại.”
“À, hiểu, anh muốn bảo trời sinh anh đã ngon vậy rồi chứ gì.”
“…” Lâm Duật Xuyên suy nghĩ, “Có lẽ là do anh ngủ sớm dậy sớm, cộng thêm cái mặt nạ em vừa đắp cho anh.”
“… Chắc vậy.” Ôn Tiếu Tiếu gật đầu, đúng là ngủ sớm dậy sớm có hiệu quả thật. Cô cũng từng định thử nghiệm cách đó, nhưng lại chẳng thành công, “Được rồi, mở mắt ra đi.”
Bởi vì da Lâm Duật Xuyên đã đẹp sẵn nên việc che khuyết điểm cũng qua loa hơn chút.
Lâm Duật Xuyên nhìn bản thân trong gương, hỏi Ôn Tiếu Tiếu đứng sau lưng mình: “Có khác gì à?”
“À, trắng hơn chút?”
“… Ừ.”
“Được rồi, giờ em bắt đầu trang điểm mắt, xong thì anh sẽ cảm thấy khác biệt rõ rệt ngay!” Ôn Tiếu Tiếu cầm bút vẽ lông mày, chuẩn bị ra tay với lông mày của Lâm Duật Xuyên.
Trước khi tới đây, cô đã cất công nghiên cứu các dạng trang điểm cho nam, kết hợp với đặc điểm và khí chất của Lâm Duật Xuyên để tạo nên lớp