Ôn Tiếu Tiếu thật sự không ngờ đang ban ngày ban mặt mà anh có thể hỏi được câu như vậy.
Hơn nữa lại còn chẳng xấu hổ chút nào, mặt mày thản nhiên khiến Ôn Tiếu Tiếu bị hỏi mà gò má nóng lên.
Những lúc thế này, đúng là da mặt càng mỏng thì càng dễ thua thiệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảnh này đẹp này. Tiếu Tiếu, bọn chị đứng dưới cái cây kia đi. Em đứng đằng này chụp sẽ chụp được bóng ngược chiếu trong nước.” Nhiếp ảnh gia tìm được một góc chụp đẹp, kích động vẫy tay gọi Ôn Tiếu Tiếu.
Ôn Tiếu Tiếu ậm ừ trả lời rồi ngước mắt nhìn sang Lâm Duật Xuyên, vội dắt Bánh Rán Vừng đi qua. Lâm Duật Xuyên cong môi theo sau cô.
Tuy đúng là thời tiết trên núi lạnh hơn bên ngoài, nhưng mặc Hán phục vốn nóng bức hơn đồ thường, Ôn Tiếu Tiếu và Lâm Duật Xuyên lại đội cả tóc giả, dưới ảnh hưởng của ánh mặt trời treo cao, không tránh khỏi việc chảy mồ hôi.
Ôn Tiếu Tiếu dặm lại lớp trang điểm cho mình và Lâm Duật Xuyên, chụp thêm hai bộ ảnh nữa rồi nghỉ.
Nhiếp ảnh gia và phụ tá nhỏ chỉ đặt phòng ở một đêm nên chiều đó xuống núi luôn. Ôn Tiếu Tiếu và Lâm Duật Xuyên thì thuê nhà hai đêm, cho nên hai người có thể ở lại chơi thêm một ngày nữa, vừa đủ cuối tuần.
“Em sẽ cố gắng sửa hình xong sớm. Khi nào về em sẽ gửi ảnh chưa qua chỉnh sửa cho chị luôn để các chị chọn ảnh.”
“Được.” Ôn Tiếu Tiếu đứng dưới bóng cây, tay cầm chiếc quạt mini đang thổi vù vù, “Bọn chị về phòng thay quần áo cái đã. Bọn em thu dọn đồ nghề rồi đến nhà ăn trước đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiền phòng một đêm ở khu nghỉ dưỡng sẽ bao luôn tiền ăn hai bữa tối và sáng, còn buổi trưa muốn ăn thì phải tính tiền riêng. Lâm Duật Xuyên đã đặt một bàn ăn chung ở phòng tiệc của khu nghỉ dưỡng, mời nhiếp ảnh gia và phụ tá nhỏ qua ăn trưa cùng.
Mấy người ai về phòng nấy. Ôn Tiếu Tiếu cởi bộ Hán phục, dội nước lạnh sơ qua rồi mới mặc đồ bước ra.
Căn nhà họ thuê có nhiều phòng nên đương không chỉ có một phòng tắm. Vừa rồi khi cô thay đồ, tắm rửa, Lâm Duật Xuyên cũng đi thay đồ, quay lại với chiếc áo sơ mi thường ngày của anh.
Lúc này anh đang chơi với chú chó cưng trong sân, đồng thời chờ Ôn Tiếu Tiếu. Thấy cô đi ra, anh đứng dậy: “Đi thôi, bạn em chờ ở nhà ăn trước rồi.”
“Ừm.” Ôn Tiếu Tiếu ngáp một cái rồi đi cùng Lâm Duật Xuyên, “Lát nữa ăn cơm xong thì em phải về ngủ trưa một giấc mới được. Sáng nay mệt quá trời.”
Lâm Duật Xuyên dắt theo Bánh Rán Vừng, nghiêngd dầu nhìn cô, khóe miệng cong lên cười nhẹ: “Anh thấy em chụp vui vậy nên cứ tưởng em không mệt.”
“Vui thì vui, nhưng mệt thì vẫn mệt chứ.” Ôn Tiếu Tiếu cột mái tóc của mình lên thành một cái đuôi ngựa thật cao. Lúc cô đi, đuôi tóc lắc lư cứ như chiếc đuôi Bánh Rán Vững hay vẫy khi vui vẻ, “Nhưng mà hôm nay anh làm tốt lắm, rất phối hợp với em và nhiếp ảnh gia, đã vậy còn không than khổ chút nào, ăn đứt 90% chú rể trên cả nước, rất đáng khen ngợi.”
Lâm Duật Xuyên cười nói: “Dù gì thì anh cũng muốn làm tròn trọng trách của một mẫu ảnh nam miễn phí àm.”
“…” Ôn Tiếu Tiếu nghiêng đầu liếc anh, “Bụng dạ hẹp hòi, anh định nhớ câu đó cả đời à?”
Lâm Duật Xuyên hơi nhướn mày: “Vốn không định nhớ, nhưng bây giờ thì chưa chắc, dù sao thì anh cũng bụng dạ hẹp hòi mà.”
“…” Ôn Tiếu Tiếu hừ một tiếng, không hùa theo anh nữa.
Nhưng Lâm Duật Xuyên lại không chịu im lặng, chủ động bắt chuyện với cô: “Vừa nãy em bảo anh rất đáng khen ngợi, chẳng lẽ chỉ khen miệng vậy thôi à?”
“…” Ôn Tiếu Tiếu ngước nhìn anh, “Bây giờ em muốn thu hồi cả câu đó đấy, anh giả vờ không nghe thấy gì đi.”
“Sợ là không được rồi, bởi dù gì thì cũng giỏi ghi nhớ một câu cả đời mà.”
Ôn Tiếu Tiếu: “…”
Phòng tiệc ở gần lối vào chính của khu nghỉ dưỡng, nhà Ôn Tiếu Tiếu và Lâm Duật Xuyên thuê lại ở tận cùng sâu bên trong. Vì vậy hai người phải đi một lúc lâu mới tới phòng tiệc.
Lâm Duật Xuyên buộc Bánh Rán Vừng vào trong góc. Trước khi đi anh đã cho nó ăn trưa rồi, nhưng vẫn không yên tâm để một mình nó ở nhà cho nên mới dắt theo luôn.
Tuy nhiên, Bánh Rán Vừng lại tưởng Lâm Duật Xuyên và Ôn Tiếu Tiếu dẫn mình đi ăn trưa tiếp.
“Gâu!” Bánh Rán Vừng bị buộc trong góc nhìn sang bàn ăn, giận dữ sủa với bọn họ. Lâm Duật Xuyên quay đầu nhìn nó một cái rồi gắp một miếng thịt bò vào bát Ôn Tiếu Tiếu: “Mày im lặng chút đi, ở đây cấm khách đến gây ô nhiễm tiếng ồn. Nếu chú Hỉ nghe thấy thì sẽ đuổi mày ra ngoài đấy.”
Chú Hỉ là tổng quản gia của khu nghỉ dưỡng. Những lúc Lục Tẫn không ở đây, ông ấy sẽ là người xử lý công việc ở khu nghỉ dưỡng. Có khá nhiều người đã bị ông ấy mời ra ngoài vì vi phạm nội quy của khu nghỉ dưỡng.
Bánh Rán Vừng bị dọa như vậy thì buồn rầu cụp tai, bắt đầu rên rỉ nhỏ xíu.
“…” Lâm Duật Xuyên phát hiện, từ khi Ôn Tiếu Tiếu đến đây, Bánh Rán Vừng bỗng làm nũng nhiều hơn hẳn, chẳng biết là học theo ai.
Anh xé một miếng thịt gà nhỏ rồi ném cho Bánh Rán Vừng. Chú chó vừa rồi còn rầu rĩ không vui lập tức nhảy lên, đớp trúng miếng thịt gà còn chưa chạm đất.
“Ui ôi.” Ôn Tiếu Tiếu giơ ngón cái với Bánh Rán Vừng, “Không hổ là mày, Bánh Rán Vừng.”
“Gâu!” Nó đắc ý vẫy đuôi.
Thức ăn ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Lộc Minh rất nổi tiếng. Bàn thức ăn Lâm Duật Xuyên gọi toàn là món đặc trưng ở đây, khiến Ôn Tiếu Tiếu cực kỳ vừa ý.
Nhiếp ảnh gia và phụ tá nhỏ cũng được ăn thỏa thích, thậm chí còn ăn nợ tới mức ợ hơi.
Lúc về đổi thành Ôn Tiếu Tiếu dắt Bánh Rán Vừng. Từ phòng tiệc đi ra có một cái hồ nhân tạo rất lớn. Giữa hồ xây một cái đình trên đảo khá đẹp. Xung quanh hồ nhân tạo là phòng sách, phòng trà và phòng tập gym có thể thỏa mãn các nhu cầu của khách hàng.
“Phòng sách với phòng trà đẹp quá đi. Chiều nay chúng ta ra đây uống trà đọc sách đi.”
“Ừ.” Lâm