Sáng sớm hôm sau, ba trăm năm mươi vạn binh mã của Nam Quốc, dưới sự thống lĩnh của Hoắc đại tướng quân, xuất phát tiến về biên giới phía Bắc.
Đại quân mất mười ngày để đến nơi.
Quả nhiên, một tuần sau đó, chiến sự thật sự nổ ra.
Tình hình giao chiến ác liệt và phức tạp vô cùng.
Hai bên giằng co suốt hai tháng, vẫn chưa có tiến triển.
Nhưng đáng mừng là, quân Nam Quốc luôn chặn được các cuộc tiến công của địch, chưa từng thất thủ.
Trong suốt hai tháng này, Minh Châu ngày nào cũng phải tham dự thượng triều, không sót buổi nào.
Sáng sớm thượng triều, trưa về phải giải quyết các yêu cầu hỗ trợ từ chiến trường gửi đến.
Buổi tối có khi còn bị triệu tập nghe chiến báo cùng hoàng đế và các vị Đại nhân.
Quân lương từ ngày thứ ba đã gom đủ và xuất phát.
Nhìn đoàn quân lương trùng trùng điệp điệp đầy đủ tất cả lương thực, vật dụng, thậm chí có cả thuốc men dự trữ, Binh Bộ thượng thư không nói nên lời.
Trước giờ, những trận lớn, quân lương luôn xuất phát sớm nhất là một tuần so với ngày hành quân.
Dư Quận chúa chỉ trong ba ngày đã tập hợp đầy đủ số lượng.
Đây không phải là một chuyện dễ dàng làm được.
Chưa kể, Dư Quận chúa này đúng là nói được là làm được.
Tất cả các sổ con xin tiếp viện từ chiến trường được hoàng đế phê duyệt, đều được quận chúa đáp ứng gần như là ngay lập tức.
Nhất thời, các quan viên ở phe trung lập đều phải dùng ánh mắt khác để nhìn Minh Châu.
Khi chạm mặt ở trên triều, còn khách sáo gọi nàng một tiếng Dư Quận chúa.
Minh Châu dạo này khổ không nói hết.
Ngày nào về nhà cũng ăn như hổ đói rồi lăn ra ngủ mất.
Sáng dậy lại vội vội vàng vàng ăn hai muỗng cháo rồi lại đi, trưa có khi không được ăn.
Mới có hai tháng đã ốm đến xanh xao, bọn Xuân Hạnh nhìn xót hết cả ruột.
Một buổi tối, Minh Châu đang ngủ thì nghe trong cung truyền đến tin Hoàng đế bất tỉnh.
Minh Châu lập tức thay cung trang vào cung.
Đến cửa cung thấy Nguyên Ngọc đã đợi sẵn.
Cả hai lập tức đến Càng Nguyên điện, nhưng lại không được cho vào.
Thái giám báo lại, bên trong có đại hoàng tử và hoàng hậu đang trực tiếp chăm sóc cho hoàng đế, những người khác không được vào.
Hai người đứng đến gần sáng vẫn không được vào, không còn cách nào khác phải về nhà thay triều phục để tiếp tục thượng triều.
Đợi bá quan văn võ đến đủ, Hoàng thượng vẫn chưa xuất hiện, cũng không thấy Trần công công, người đến lại là Hoàng Hâu.
Hoàng hậu bước lên đài, lấy ra một thánh chỉ đưa cho một công công, đọc to trước điện.
Nội dung của thánh chỉ là, phong Giang Nguyên Hy lên làm Thái tử, nếu hoàng thượng có bất trắc gì, lập tức đăng cơ.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Tuy sức khỏe của hoàng đế luôn không tốt, triều thần đã nhiều lần ý kiến lập Thái tử, nhưng trước giờ chưa có tiếng gió nào.
Hôm nay bỗng nhiên ra chiếu lập Đại hoàng tử làm Thái tử.
Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng.
Minh Châu và Nguyên Ngọc nhìn nhau, rốt cuộc thì phe Đại hoàng tử đã không còn kiên nhẫn.
Minh Châu bước lên một bước.
- Hoàng Hậu nương nương thiên tuế! Không biết, Minh Châu có thể xem qua Thánh chỉ một chút có được không?
Hoàng hậu quả nhiên ngay lập tức nổi giận.
- Một Quận chúa như ngươi mà lại dám nghi ngờ ta! Ngươi là cái thá gì? Thánh chỉ này, ngươi không có quyền xem!
Nguyên Ngọc liền bước lên một bước.
- Hoàng Hậu nương nương! Phụ hoàng bất tỉnh từ đêm qua, tình trạng thế nào chúng ta chưa được biết.
Ngày hôm nay thánh chỉ này xuất hiện quá đột ngột, thứ lỗi chúng ta không thể không nghi ngờ!
Nghiêm Cẩn cũng bước ra giữa chánh điện.
- Hoàng Hậu nương nương thiên tuế!
Trước nay, các chiếu chỉ quan trọng sẽ do Trần Công công phụ trách tuyên đọc.
Hôm nay không có hoàng thượng, xin người cho Trần công công đứng ra tuyên đọc, giải thích về tình trạng hiện giờ của hoàng thượng cho toàn thể bá quan được rõ.
Nhất thời, bá quan theo phe trung lập đều quỳ xuống, đồng thuận với ý của Nghiêm Cẩn.
Hoàng Hậu giọng điệu âm trầm.
- Thái y hiện tại đang túc trực hầu hạ cho hoàng thượng, các khanh cứ bình tâm.
Nghiêm Cẩn, Minh Châu! Thánh chỉ này là của hoàng thượng ngự bút, ta lại là đương kim Hoàng Hậu của Nam Quốc, vậy mà các ngươi lại dám nghi ngờ! Hay cho một đám làm phản!
Minh Châu vẫn giọng