Quay trở lại thời điểm sáng nay, Minh Châu vừa từ trong cung trở về, đã thấy Nghiêm Cẩn chờ sẵn ở phủ Quận chúa.
Hai người lập tức trao đổi một hồi, Minh Châu liền triệu tập ba đại nha hoàng đến dặn dò.
(Mộc Đông đã theo đoàn quân lương đi phía Bắc).
Minh Châu đưa lệnh bài hôm trước Tề Hoành để lại cho Xuân Hạnh.
- Xuân Hạnh, Hạ Quả, nếu hôm nay qua giờ bãi triều mà ta vẫn chưa về, các em hãy cầm lệnh bài này chạy đến Tề gia nhờ Tề lão Hầu gia ra tay hỗ trợ.
Còn nữa, phải cho người để ý kỹ hoàng thành, có dị động lập tức tiến hành, không cần chờ thêm!
Tĩnh Thu, nếu bọn ta có bất trắc, em là người duy nhất còn lại, phải ngay lập tức truyền tin đến chiến trường, báo cho Hoắc tướng quân và Tề tiểu Hầu gia.
Tuy vậy, ta không mong em sẽ phải làm đến bước này.
Ba đại nha hoàng lập tức hô tuân lệnh.
Đang chuẩn bị rời đi, Nghiêm Cẩn bỗng nhiên gọi Xuân Hạnh lại, đưa cho nàng một cái túi gấm.
- Trước khi đến Tề Phủ, hãy mở ra đọc.
Dặn dò xong, Minh Châu và Nghiêm Cẩn ngay lập tức xuất phát chạy vào cung.
Minh Châu vừa vào cung được nửa canh giờ, thuộc hạ đến báo với Xuân Hạnh, hiện tại binh lính đã bao vây toàn bộ kinh đô, ra lệnh giới nghiêm, tất cả mọi người không được ra khỏi cửa.
Cửa cung hiện tại cũng đóng chặt, không thể dò la được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Xuân Hạnh và Hạ Quả lập tức chuẩn bị lên đường.
Không ngờ, vừa ra cổng đã thấy Trần công công cả người đầy phân, vô cùng bẩn thỉu, nhếch nhác chạy đến.
Xuân Hạnh đã theo Minh Châu vào cung nhiều lần, tất nhiên nhận ra.
Trần công công nhìn thấy Xuân Hạnh thì vô cùng mừng rỡ, lập tức hỏi Quận chúa đâu.
Khi nghe Minh Châu đã vào cung, ông gấp đến độ suýt ngất xỉu.
Xuân Hạnh nhanh chóng cho người tắm rửa sửa soạn cho công công, vừa làm vừa nói lại cho công công nghe sắp xếp của Quận chúa.
Nghe thấy Minh Châu đã có sắp xếp, Trần công công không kịp mừng, vội vàng cùng đám Xuân Hạnh lên xe ngựa chạy đến Tề Hầu phủ.
Trên đường đi, bọn Xuân Hạnh bị quân lính đuổi theo ráo riết.
Xuân Hạnh ngồi trong xe ngựa với Trần công công.
Hạ Quả cưỡi ngựa, tay cầm gậy, chỉ huy hai mươi gia đinh mạnh nhất của Khánh niên Trang, một đường phá trận.
Cô nương ngày thường luôn hoạt bát vui vẻ của phủ Quận chúa, hiện tại đã trở thành sát thần.
Đôi mắt bình thường luôn cong cong giờ phát ra vẻ sắc lạnh.
Hạ Quả xuống tay lạnh lùng, binh lính bình thường cơ bản không chịu nổi một gậy của nàng.
Tề lão Hầu gia đã lớn tuổi, bình thường chỉ ở trong viện nghỉ ngơi, nên chưa biết bên ngoài có biến xảy ra.
Tề Nhị gia lại là tên tham sống sợ chết.
Đêm hôm qua vừa nghe hoàng đế ngất xỉu, đã biết sắp có sự xảy ra, lập tức cho người đóng chặt cửa, ai cũng không tiếp.
Đồng thời ra lệnh trên dưới phải giấu chuyện với Tề lão Hầu gia.
Hai vợ chồng Tề nhị gia đang đi tới đi lui trong phòng thì nghe gia đinh nói có người của phủ Dư Quận chúa đến gặp, hắn liền cho đóng cửa không tiếp, trực tiếp chặn bọn Xuân Hạnh ngoài cửa.
Xuân Hạnh đứng ở cổng Tề phủ, trong lòng gấp vô cùng.
Phía sau xe ngựa là bọn Hạ Quả đang chống đối với binh lính.
Cổng phủ hồi lâu cũng không mở ra, chỉ có tiếng người trong phủ vọng ra.
Đáp án rất ngắn gọn: Không tiếp!
Xuân Hạnh giận quá hóa cười.
Nghiêm đại nhân quả nhiên liệu sự như thần! Nàng lập tức quay lại xe ngựa, cùng với hai gia đinh lôi ra mấy thùng dầu, vừa tạt liên tục lên cửa Tề phủ, vừa hô lớn.
- Ta nói cho các ngươi biết! Nếu bây giờ các ngươi không mở cổng, ta sẽ lập tức châm dầu đốt phủ! Quận chúa nhà ta đang gặp chuyện, ta đây cũng không còn gì để sợ, cùng lắm thì, chết chung đi!
Gia đinh quá hoảng sợ trước sự hung hăn của Xuân Hạnh, ngay lập tức chạy vào báo với Tề Nhị lão gia.
Tề lão Hầu gia đang ngồi sưởi nắng trong sân, nghe tiếng ồn ào bên ngoài, liền chống quải trượng đi ra xem thử.
Vừa đến sân đã nghe tiếng mắng của Xuân Hạnh.
Lão giận run người, lập tức hô.
- Người đâu! Mở cửa! Để cho Lão nhìn xem là ai muốn kéo Tề Phủ chết chung!
Gia đinh làm sao dám cải lại lệnh của Tề lão Hầu gia, ngay lập tức mở cửa.
Cửa phủ vừa mở, đám Xuân Hạnh liền lập tức xông vào.Tất cả vừa vào sân, Hạ Quả liền dùng gậy của mình chắn cửa lại.
Lúc này, Tề Nhị gia và phu nhân mới chạy đến.
Thấy cả đoàn người trong sân liền la lớn.
- Các ngươi đây là muốn làm gì! Muốn hành thích quan lại triều đình hay sao! Ta phải đi báo lên Đại lý tự bắt tất cả các người!
Xuân Hạnh và Hạ Quả mới thở ra một hơi, sau đó liền trực tiếp bỏ qua Tề Nhị gia và phu nhân, quỳ xuống hành lễ trước mặt của Tề lão Hầu gia,
- Bái kiến lão Hầu gia! Tình huống khẩn cấp, buộc phải dùng đến hạ sách này, mong lão Hầu