Hoàng đế thở ra một hơi, ra một chỉ dụ cuối cùng.
- Nguyên Ngọc, con bước lên đây!
Nguyên Ngọc cảm thấy chân mình nặng như buộc chì.
Hắn bước từng bước lên bệ long ỷ.
Hoàng đế đứng lên, trực tiếp tháo mũ, đội lên cho hắn.
Triều thần lập tức quỳ xuống.
- Thái tử Giang Nguyên Ngọc, anh dũng cơ trí, sáng suốt, khiêm tốn, có đủ tài đức, rất được lòng trẫm.
Nay trẫm tuổi cao, thuận theo ý trời, thuận theo Tổ huấn, truyền ngôi cho con.
Sau này, con phải thay trẫm gánh vác giang sơn Nam Quốc! Không được phụ lòng thiên hạ! Không được làm thẹn danh Tiên vương Giang gia các đời!
Từ ngày mai, Thái tử sẽ chính thức thay trẫm tiếp quản sự vụ cho đến ngày cử hành đại điển đăng cơ.
Chúng quần thần lập tức khấu đầu hô vạn tuế.
Hoàng đế nói xong, lập tức cảm thấy chóng mặt, bình tĩnh hô bãi triều.
Từ lúc bãi triều, Nguyên Ngọc vẫn luôn theo hoàng đế.
Hắn bồi hoàng đế ăn trưa, cùng hoàng đế đi dạo ngự hoa viên, cùng hoàng đế đến Từ đường.
Cuối cùng, cùng với hoàng đế trở lại Càng Nguyên điện.
- Nguyên Ngọc, trẫm sắp phải đi rồi.
Giang sơn và con dân Nam Quốc, trẫm giao lại hết cho con.
Con tuyệt đối không được làm trẫm thất vọng.
Lần đầu tiên, Nguyên Ngọc quỳ xuống, rơi nước mắt.
- Sau khi trẫm băng hà, con hãy cất nhắc mẹ của con, tức là Đoan Phi thành Đoan Thục Hoàng Quý phi.
Cho phép mẹ con dời đến hoàng lăng, tuẫn táng cùng trẫm.
Nguyên Ngọc quỳ xuống, cắn răng.
- Con đã biết.
Tạ phụ hoàng.
Hoàng đế lúc này đã gần cạn khí lực, nhưng ngài lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Dù nói một câu, phải nghỉ lấy hơi mấy lần, nhưng ngài vẫn muốn dặn dò cho đến phút cuối cùng.
- Nguyên Ngọc, bên cạnh con giờ có Nghiêm Cẩn, Hoắc Dương và cả Minh Châu phò tá, trẫm thật sự rất yên tâm.
Mấy đứa chúng nó, không có đứa nào có dã tâm, chỉ một lòng trung thành.
Con phải thật sự lấy tâm mà đối đãi để không lạnh lòng của chúng nó, có biết chưa?
Nguyên Ngọc! Con trai của trẫm! Trẫm tự hào về con!
Nguyên Ngọc kinh ngạc, mở to hai mắt.
Lần đầu tiên trong đời, ngài nói tự hào về hắn.
Một hồi yên lặng, Nguyên Ngọc và Trần công công nhìn lên, thấy hoàng đế đã ngừng thở.
Gương mặt ngài ra đi bình yên, như một người đang ngủ.
Trần công công lặng lẽ xoay người ra cửa, hô lớn, thanh âm xé lòng.
- Hoàng thượng băng hà!
~~~~~ Ta là đường phân cách hoàng đế băng hà ~~~~~
Đương triều Thái tử Giang Nguyên Ngọc miễn thiết triều ba ngày để tổ chức tang lễ cho hoàng đế.
Sau đó liền lập tức lao vào chính sự.
Đại điển đăng cơ được tổ chức sau tang lễ một tháng, lượt bớt tất cả thủ tục, diễn ra vẻn vẹn trong nửa ngày.
Lịch sử ghi chép, ngày mồng chín tháng chín năm Tuyên Hòa thứ ba mươi bốn, Thái tử Giang Nguyên Ngọc đăng cơ, niên hiệu thành Vĩnh Khánh, trở thành hoàng đế đời thứ tư của Giang gia.
Trong suốt mấy tháng sau khi đăng cơ, Vĩnh Khánh đế cùng với các vị đại nhân của ngài luôn trong trạng thái chân không chạm đất.
Việc đầu tiên là xem xét lại bộ máy quan lại, lập tức cho bổ sung các vị trí còn trống.
Việc tiếp theo là nhanh chóng ban thưởng cho bá quan văn võ, các vị binh sĩ đã góp công trong chiến tranh Sĩ Đạt theo chỉ dụ của Tiên hoàng.
Việc kế tiếp là nhanh chóng an ổn triều cục để người dân an tâm thu hoạch, chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Còn lại là phải chuẩn bị cho công việc đầu xuân.
Vừa qua năm mới họ sẽ phải tiếp đón sứ giả của Sĩ Đạt, tổ chức thi cử, cải cách luật thi,...!
Từ ngày Nguyên Ngọc đăng cơ, cơ hồ là ngày nào buổi tối năm người của hội bàn tròn cũng gặp nhau.
Minh Châu rất dứt khoát, không tham gia thiết triều một lần nào nữa.
Trước đây là do bất đắc dĩ.
Hiện tại, vị trí của nàng hết sức nhạy cảm, nếu không phải là tình huống bắt buộc, nàng nhất định sẽ không xuất hiện.
Mấy người Nguyên Ngọc, Nghiêm Cẩn, Hoắc Dương, Tề Hoành cùng chư vị Thượng thư bận lao đao, nàng cũng không dễ dàng gì.
Nàng cho tất cả trạm tin theo dõi sát sao tình hình khen thưởng cho binh lính tham gia trận chiến.
Nàng hỗ trợ gửi báo cáo nhắc nhở cho Binh bộ nếu có trường hợp thiếu sót, và đồng thời hỗ trợ phần chu cấp cho gia đình