Kéo đến tận giữa tháng mười hai, cơ bản mọi việc mới gần như ổn định.
Dạo này, trời bắt đầu có tuyết nên mọi người không ngồi ở dưới tàn cây lê được nữa, mà chuyển đến ngồi ở sảnh phụ ở Phủ Quận chúa.
Đừng hỏi tại sao cứ phải họp mặt ở phủ Quận chúa.
Thứ nhất, rượu và thức ăn ở đây là ngon nhất ở Nam Quốc.
Tay nghề của Hạ Quả cô nương triệt để chiều hư khẩu vị của năm vị đại gia.
Thứ hai, Minh Châu là nữ nhi, nếu cứ phải chạy đi chạy lại nhà của một trong số bọn họ mỗi ngày, lỡ truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến nàng.
Vậy nên, dần dần, Phủ Quận chúa trở thành căn cứ đầu não không chính thức của Nam Quốc.
Hiếm hoi có một ngày không bàn tới chính sự, năm người cùng tụ tập ăn uống.
Minh Châu xới một bát cơm đầy cho mình, rồi háo hức lên tiếng.
- Chúng ta ăn cơm thôi! Ta đói quá! Cả nửa năm rồi mới được ăn cơm tối đúng giờ, làm cho ta mừng muốn rơi nước mắt a!
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ không câu nệ của Minh Châu thì cũng vui vẻ tự xới cơm cho mình.
Lúc trước họ sẽ ăn cơm ở phủ đệ trước khi đến Phủ Quận chúa nghị sự.
Chỉ khi thật sự bận rộn, không kịp ăn cơm tối, qua đây sẽ được cấp cho một cái bánh bao rồi tiếp tục làm việc.
Riêng Minh Châu, nàng bận đến mức toàn ăn tối vào lúc nửa đêm.
Lúc nào thấy đói là sẽ ăn một chén cháo hoặc một cái bánh bao cầm hơi, rồi lại tiếp tục lao đầu vào công việc.
Nguyên Ngọc kinh ngạc.
- Vậy từ trước tới giờ muội dùng bữa tối thế nào?
Động tác gắp của Minh Châu không hề giảm tốc độ, nhìn hắn trả lời.
- Ta ăn trước khi đi ngủ nửa canh giờ.
Có hôm bận quá không ăn kịp.
Khi nào đói ta sẽ bảo Hạ Quả mang cháo hoặc bánh bao cho ta.
Nghiêm Cẩn chau mày.
- Nàng có bán mạng làm việc thêm nữa thì bệ hạ cũng chẳng thể biết ơn nàng thêm được đâu, phải biết tự giữ gìn sức khỏe của bản thân!
Minh Châu liếc nhìn Nghiêm Cẩn.
- Ta làm vì một mình hoàng đế chắc? Mỗi một việc các huynh làm, chỗ nào mà không cần tiền? Quốc khố dư dả lắm chắc? Đủ sức cho các huynh hành hạ sao? Thôi không nói nữa, ăn đi! Ăn đi!
Nhất thời, mấy người đàn ông đều thở dài nhìn nhau.
Có được Minh Châu hỗ trợ, thật sự, bọn họ làm gì cũng thuận lợi.
Cũng vì vậy, tuy nàng là người nhỏ tuổi nhất trong số họ, nhưng cũng chính là lão đại ngầm trong nhóm.
Tề Hoành vừa dùng canh, vừa cười cười chọc ghẹo Minh Châu.
- Bên ngoài tuyết rơi lạnh lẽo như thế, trong này lại ấm áp vô cùng, chúng ta lại còn được đắp chăn lông, ăn sơn hào hải vị như thế này, thật sự phải nói một tiếng cảm ơn Quận chúa!
Minh Châu ho một tiếng, lại tiếp tục gắp đồ ăn.
- Nhà chúng tôi giàu, chúng tôi không phủ nhận! Vậy nên sau này Xuân Hạnh nhà chúng tôi gả qua đó, nếu mà không đáp ứng được như ở đây, vậy thì Hầu gia chuẩn bị tinh thần là vừa!
Tề Hoành cười ha ha tiếp tục ăn, không dám phản bác.
Tuy quả thực vất vả, nhưng ở Phủ Quận chúa, đãi ngộ cực kỳ tốt, đồ đạc trong phủ luôn là tốt nhất.
Minh Châu đối xử với hạ nhân cũng rộng lượng vô cùng, thưởng phạt phân minh, ra tay lại hào phóng.
Hiện tại người làm ở Phủ Quận chúa, Khánh Niên trang cùng Nghĩa Nam thương đoàn ra ngoài đều cao hơn người khác một bậc.
Dùng bữa xong, cả hội lại tiếp tục dùng trà.
Lúc này có cả bọn Xuân Hạnh tham gia.
Minh Châu lên tiếng trước.
- Hoàng đế! Ta nghĩ, cũng tới lúc huynh phải đón dâu rồi đó!
Cả đám giật mình.
Nguyên Ngọc đang uống trà, nghe Minh Châu nói, phun hết cả ra ngoài, ho mấy tiếng mới bình thường lại được.
- Người ngoài mà nghe được không chừng còn tưởng muội là trưởng bối của ta! Ta đã quyết định rồi, Qua tết, mồng tám sẽ đón dâu.
Lần này mọi người chính thức kinh hoàng nhìn Nguyên Ngọc.
Chỉ có Minh Châu vẫn làm ra vẻ bình thường, gật gật đầu.
- Đúng là có quá nhiều chuyện xảy ra, nên chuyện này tới bây giờ mới tính được.
Huynh đã nói chuyện với Hạ đại nhân lần nào chưa?
Nghiêm Cẩn lúc này mới nói vào.
- Đợi một chút! Hai người đang nói cái gì, bọn ta theo chưa kịp.
Hoàng thượng khi nào thì đã có ý trung nhân rồi?
Nguyên Ngọc cười cười, giải thích.
- Ta và Minh Châu lúc trước khi xuất chinh có bàn với nhau rồi, sau khi mọi chuyện xử lý xong xuôi sẽ lập Hạ tiểu