“Luân Trầm.”
Cái tên vang vọng trong không trung, làm cho bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, vùng đất âm u càng trở nên âm u, oán khi xung quanh nổi lên rần trời, làm đàn hắc điểu lẫn hai người quan sát bên ngoài phải lạnh cả sống lưng, có thứ gì đó đang đến đây.
Theo ý niệm của Minh Hoa, sát khí quanh người cô nổi lên mạnh mẽ, hóa thành những luồng huyết vụ thoắt ẩn thoắt hiện, cả hai luồng khí tức của Minh Hoa và đàn hắc điểu cứ như đang so cao thấp cùng nhau, thậm chí sát khí của cô đang từ từ lấn át bọn chúng.
Quéc éc éc... Đột nhiên bọn chúng cảm thấy linh hồn mình đang bị đe dọa ngay cả khi đã mở thế trận nguyên hồn đông đảo như thế.
Trên thanh hắc kiếm xuất hiện thiên tự “Thuận”. Từ trong hư không vô tận, một đôi mắt đỏ tươi nhìn xuống chúng sinh, huyết vụ hóa hình thành cơ thể. Không phải là yêu thú mà là một cô gái với chiếc vương miện kiêu kỳ, toàn thân man huyết sắc. Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua làm cho một vài hắc điểu dâng lên sợ hãi, dưới uy áp đó một vài con đã bị cắt đứt khỏi sự hiệu triệu của hắc điểu vương vội vàng bay đi mất, tẩu thoát vào màn đêm.
Ngay khi Luân Trầm xuất hiện cũng đã khiến cho linh hồn bọn họ bị chấn kinh. Đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến người mang sát khí siêu việt, thứ sát khí này đã quá đủ để nghiền ép một nửa đạo quân ma tộc của họ rồi. Hơn nữa dường như có một ma lực thôi thúc bọn họ phải khuất phục trước thân ảnh khổng lồ ấy.
“Ta thấy thật khó chịu. Cảm giác như máu trong cơ thể đang sục sôi...” Người đàn ông mang đầy vết chém trên lưng năm đó ở ma tộc tung hoành một cõi, dù gặp ma đế cũng chưa từng sinh ra cảm giác bất lực này.
“Lệ huynh, đầu ta hơi choáng quá...” dưới ảnh hưởng của sát khí vô tận ấy đừng nói là hai linh hồn như bọn họ, đến cả cơ thể trần thế cũng chưa chắc chịu đựng được.
“Đi, ở đây thêm nữa linh hồn chúng ta sẽ không thể duy trì thêm được nữa.” Hai người bọn họ đi dựa vào nhau bước ra khỏi hang, tìm một chỗ xa hơn gần đó mà ẩn núp.
Không chỉ có bọn họ là kinh ngạc, đến cả Minh Hoa cũng không ngờ uy thế của nó lại lớn đến vậy, tuy đứng gần đó nhưng dường như cô lại chẳng hề bị chấn nhiếp, khuất phục.
“Thật tuyệt, ta thường nghe phụ thân kể rằng trong mỗi vũ khí sẽ luôn tồn tại một linh hồn, đồng sinh đồng tử. Linh hồn tan biến vũ khí mục nát, vũ khí bị huỷ diệt linh hồn cũng tiêu vong. Ngươi là anh linh của thanh kiếm này sao?” Minh Hoa không để ý đến thế trận của hắc điểu mà cứ nhìn chằm lên thân ảnh ngạo nghễ kia.
“Có điều, Luân Trầm... Dường như rất quen thuộc, tại sao ta lại có cảm giác như đã gặp cái tên này ở đâu rồi nhỉ?” Ngẫm nghĩ mãi mà Minh Hoa cũng không thể giải đáp sự quen thuộc đối với cái tên này.
Quéc éc éc éc...
Quéc éc éc éc...
Quéc éc éc éc...
Tiếng kêu in ỏi của đàn hắc điểu kéo cô về lại trận chiến. Dưới ảnh hưởng của Nguy Cơ nguyên hồn, Thủ Hộ nguyên hồn của đám hắc điểu bắt đầu bành trướng ra, hòng áp chế hoàn toàn Minh Hoa.
Khai mở tinh thần nhãn, Minh Hoa có thể thấy rõ những xiềng xích vô hình xung quanh hắc kiếm, mỗi một xích là một màu riêng biệt. Nhưng lúc này không phải lúc để ý tới điều đó, cô nắm chắc hắc kiếm trong tay mình, không hề lùi bước, sẵn sàng đường đầu cùng chúng.
“Luân Trầm – Linh Đồ.”
Thanh hắc kiếm được giơ cao, dưới kim quang do thiên tự “Thuận” phát ra, anh linh Luân Trầm ngạo nghễ dang đôi bàn tay sắc nhọn của mình về phía đàn hắc điểu. Cả hai nguồn lực đối kháng, nguyên hồn Thủ Hộ và Nguy Cơ của chúng đang phát huy càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng không phải theo ý chúng.
Dường như lực lượng nguyên hồn đang bị bàn tay sát thần thôn phệ, cuối cùng chúng hoàn toàn tan vỡ. Nhưng chưa dừng lại ở đó, dường như linh hồn chúng đang bị cuốn vào trong đó.
Bản năng dã thú của chúng trỗi dậy, cảm thấy tử vong đang uy hiếp mình, cảm thấy sinh mệnh đang cạn dần, chúng bắt đầu tách nhau ra. Hắc điểu vương vỗ cách hòng thoát đi trước, cả đàn cố vẫy đôi cánh bay theo nhưng sức lực bọn chúng là không thể.
Linh hồn từng con từng con một thoát lìa thân xác, thây chúng rớt xuống như rạ với đôi mắt trừng mở to. Con đầu đàn vẫn ngoan cường vùng vẫy, linh hồn nó càng yếu đi nó càng ra sức hơn nữa. Những giọt máu rơi ra từ hai đôi cánh vùng vẫy trong tuyệt vọng, máu lan xuống toàn thân. Bất chợt 'ngự' của nó bật lên, tranh thủ cho nó vài giây bay cao hơn nữa. Nhưng...
'Ngự' ngay sau đó bị phá huỷ hoàn toàn, đánh vào cơ thể đã sắp tàn một đòn chí mạng. Hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề vượt sức chịu đựng, nó đã tới giới hạn rồi, sinh vật nhỏ bé như nó không hề có chút kháng cự nào trước anh linh hùng mạnh kia. Cảnh vật đã mờ đi trong mắt nó, từ từ chìm vào bóng tối. Hai đôi cánh bỗng thả lỏng ra, sinh mệnh tàn. Giây phút cuối cùng của sinh mệnh nó chỉ ước mình không nên chọc phải Minh Hoa.
Hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, thân ảnh khổng lồ tan biến vào hư không. Không hiểu sao cơ thể Minh Hoa bỗng nặng nề, cô ngồi phịch xuống giữa đám xác, thở hồng hộc. Một sợi xích thứ hai vô hình trên thanh kiếm vỡ ra, Minh Hoa có thể cảm thấy thứ gì đó trong cô đã thay đổi cùng với nó nhưng cô lại không thể lí giải nổi.
“Lệ huynh, huynh đoán xem đặc tính nguyên hồn đó là gì, ta đoán là Đấu Tranh, không có đặc tính nào có sức áp đảo mãnh liệt đến như vậy.” Trong lòng Hữu Đa đổ mồ hôi lạnh, quả thật nơi đây quá khác so với ma giới của bọn họ. Lũ yêu thú ở đây đã hơn xa hai cường giả như họ rồi, huống hồ gì là cô gái kỳ lạ kia nữa.
“Không, theo ta quan sát đó không phải nguyên hồn, là anh linh của thanh tà kiếm kia.” U Lệ phản bác ngay.
Đồng thời ông cũng rất hoài nghi nhận định của mình, làm gì có anh linh nào lại cho ông có cảm giác như đó là một sinh mệnh thật sự chứ. Trừ khi... thanh hắc kiếm đó là thần khí. Rốt cuộc cô nương ấy là ai trong ma giới chứ, từ lúc có nhận thức hắn vẫn chưa từng biết tới. Tu vi thấp hơn bọn họ như lực chiến biểu lộ ra ấy đã hoàn toàn ở trên những ma tướng một thời như họ rồi.
“Anh linh sao... Phải rồi, nó không hề phát ra quang sắc của nguyên hồn. Nhưng... làm gì có anh linh nhân dạng bao giờ?” Hữu Đa hỏi.
Câu hỏi của Hữu Đa lão đệ làm cho U Lệ sực tỉnh, lẩm bẩm: “Phải rồi, làm gì có anh linh pháp bảo mang nhân dạng chứ. Như vậy rốt cuộc đó là thứ gì?” U Lệ lâm vào trầm tư.
Hữu Đa chợt quay đầu lại nhìn thì không nhịn được buột miệng: “Người đó tới kìa.”
Hai người núp sau tảng đá, cố găng thu liễm hết khí tức cùng nhiệt độ của bản thân. Lúc Minh Hoa đi ngang qua sau lưng họ như có một luồng sương lạnh cóng, run nhẹ.
Kỳ lạ là cô ấy không có cơ thể vạm vỡ như họ lờ mờ thấy đằng xa, mà giống như một thân nhi nữ xuân sắc cùng bộ lam y nhiễm đỏ máu, ống tay áo rách nát hết cả, lộ ra những vết thương khá nghiêm trọng. Mái tóc cô che đi bên mặt nên hai người họ không nhìn thấy được khuôn mặt Minh Hoa.
Không hiểu sao chỉ nhìn thoáng qua đó thôi mà U Lệ cảm thấy cô gái này vô cùng quen thuộc, thân thiết đến mức không thể lí giải nổi.
“Là Minh Hoa sao?” Ông tự hỏi trong lòng