Trung tâm Tiên thổ, nơi đã từng là chốn bồng lai tiên cảnh, không khí xanh tươi, bầu trời trắng tuyết, đất đai màu mỡ, phì nhiêu, nơi đâu cũng là một màu xanh của thiên nhiên. Nguồn nuôi dương nên quê hương của Tiên tộc này là từ dòng chảy của một con sông thiên tên là Hồng Hà. Linh khí quanh sông nồng đậm đến mức cường giả tu luyện nhàn nhả hay dạo quanh đó cũng có thể tấn thăng một giai tu vi, tiên lực cạn kiệt uống nước vào có thể khôi phục lại toàn bộ, là thánh dược tự nhiên ban cho tiên giới.
Thế mà sau hai mươi năm chiếm đóng, ma giới đã làm gì với dòng sông thiêng thế này? Dòng sông chỉ là một màu đen hắc ám như màu của nguyền rủa ám lên vùng đất này, đục ngầu, không còn thấy đáy sông, sinh cơ quanh đó mục rữa, các rừng cây xanh thối nát từ bao giờ, với mức độ ô nhiễm này không có một sinh vật nào có thể sống hết, huống chi là con người.
Tất cả binh sĩ đặc biệt là quân Tiên tộc thấy vậy không khỏi chạnh lòng, xót xa thay cho đất tổ bị tàn phá, huỷ hoại đi biểu tượng đầy tự hào của con dân Tiên tộc.
“Lũ khốn...” Một binh sĩ trẻ tuổi trong đó không kìm được cảm xúc của mình mà bộc phát ra. Như một hiệu ứng cánh bướm, cảm xúc ấy được những người trẻ tuổi đốt lên, làm cho đoàn binh trở nên náo loạn, giận dữ. Các binh trưởng lão làng phải đến từng nơi xoa dịu nỗi đau trong lòng bọn họ. Không phải là bọn họ vô cảm mà là tuổi đời đã lớn, trải qua quá nhiều đau thương nên cảm xúc cũng ít được bộc lộ ra.
Nhưng Thiên Đế, Thiên Hậu ở trên vị trí này đã lâu, thấu hiểu lòng người, hai người có thể cảm nhận được cỗ oán hận không chỉ có ở những binh sĩ trẻ tuổi mà đến các trưởng lão, binh trưởng, tướng quân lão làng cũng có phần hơn chứ không kém.
Thiên Hậu nhìn Thiên Đế mong sao có cách giải quyết chuyện này nhưng Thiên Đế chỉ lắc đầu thở dài. Hắn có thể điều khiển quân binh, kìm hãm những hành động của họ nhưng không thể nào kìm hãm được những cảm xúc trong lòng họ. Nhưng như thế cũng có chỗ tốt, những binh lính đang mang oán hận đó trút lên đầu ma quân, khiến lửa nhiệt của tiên quân chưa hề suy giảm qua từng ấy thời gian hành quân.
Dù có hơi chua xót trong lòng nhưng Thiên Đế vẫn cứng rắn hạ lệnh tiếp tục di chuyển. Không chỉ nơi đây là hai cánh quân còn lại cũng gặp tình cảnh tương tự, nhưng lúc này họ không được phép yếu thế mà phải càng mạnh mẽ hơn, để dành lửa giận trút nó xuống đám ác ma kia.
…
Hoàng cung Tiên tộc bây giờ chỉ còn là một mảnh tan hoang, nhà cửa bị đập phá để xây dựng nơi đóng quân của chúng.
Đoàn đoàn... Tiếng sấm chớp rền vang trên đầu cung điện hoang tàn.
Trái ngược với tiên đoán của Long Vương, ở đây lính canh rất thưa thớt, bù lại ma tướng rất đông. Tu vi nhiều nhất là thiên ma trung kỳ, hiếm lắm có một lão ma tướng thiên ma đỉnh phong trong chúng. Long Vương dù có tu vi thượng tiên áp đảo chúng nhưng số lượng quá đông, đoàn quân của họ phải mất một lúc mới có thể xông qua.
“Long Lôi Oanh Tạc.” Long Vương tung ra lôi trận cuồng nộ trên diện rộng, tất cả ma tướng còn lại đứng trong đó đều liên tục chịu ngộ thương, bọn chúng muốn chống trả nhưng...
“Thiên Đường Hỏa Diệm.” Thiên Đường Hỏa phóng ra thiêu rụi tất cả ma pháp kháng cự của bọn chúng.
“Bộc Hỏa Cầu.” Trưởng lão Phượng tộc liên tục tấn công, thiêu sống chúng.
“Lôi Bạo.” Trưởng lão Long tộc chặn đứng đường lui của chúng.
Lão ma tướng cuối cùng đã nằm xuống, đoàn binh của hai người tiến quá sâu nên không nắm được tình hình bên ngoài, vì đây là toán quân ma giới cuối cùng ở trên mảnh đất này.
Phượng Hoàng và Long Vương nhìn nhau, gật đầu đầy ăn ý. Con đường phía trước đã rộng mở, bọn họ bước vào hoàng cung, đồng thời mỗi người đều tập trung đến mức cao nhất, họ