Con rồng khổng lồ đó là Long dạng của Long Vương, mỗi một cường giả Long tộc khi tu luyện đến cảnh giới thượng tiên đều có thể sử dụng được bí pháp Hoán Long của Long tộc, tuy nhiên cũng có nhiều người có thể sử dụng được long dạng mặc dù chưa đạt tới cảnh giới ấy, nhưng trường hợp này rất hiếm. Tùy vào tu vi cao cường khác nhau mà có kích thước ngoại hình khác nhau.
Long Vương gắp cả người Na Gà ra khỏi cung điện đổ nát, trong khi ông kèm chân Na Gà, Phượng Hoàng liền quay sang sử dụng Thiên Đường hỏa, thiêu đốt đi huyễn pháp trong thần trí của trưởng lão kia.
Ma Hậu nào có chịu để yên, bà ta phóng ra ma hỏa, đánh úp về phía Phượng Hoàng nhưng các trưởng lão lập tức đứng ra ngăn chặn. Cục diện rơi vào giằng co giữa hai bên.
Gào... Gào...
Khè... Khè...
Bọn họ đánh nhau trên không trung, liên tục tung ra những đòn ma pháp chí mạng.
“Long Lôi Oanh Tạc.” Lục long lượn quanh, cả khung trời ngập trong tia sét, một cơn mua sấm sét như thiên kiếp giáng xuống người Na Gà.
Vũ Nhận Bạo Phong... Ba xà giang hai đôi cánh dơi lớn, chín cái miệng tụ linh lực, bắn ra phong nhận, hai cánh nổi gió lốc, tiếp thêm sức mạnh tạo ra một cơn cuồng phong đối kháng với lôi giáng của Long Vương.
Lôi phong va chạm tạo ra một vụ nổ lớn, sóng âm nó vang xa trăm dặm, đến tận chỗ của tiên binh, khiến cao tầng chỉ huy kinh ngạc.
Thiên Đế nhìn về hướng hoàng cung Tiên tộc, mở miệng như nói với Thiên Hậu bên cạnh: “Ở trung tâm... Ta cảm thấy có hai cường giả đang giao tranh... Là cường giả cấp bậc thượng tiên...”
Thiên Hậu hiểu ý, ra lệnh cho đoàn binh tăng tốc, bọn họ sợ rằng Long Vương đang phải giao chiến với ai đó, ngài rất mạnh, là một cường giả thượng tiên tấn cấp trong nghìn năm trở lại đây, nhưng tuổi thọ ngài đã già rồi, sợ rằng sẽ chịu không nổi nhiệt của trận chiến ấy.
Ở nơi An Dương và Sóc Thiên đứng cũng có thể cảm nhận được dư âm của va chạm vừa rồi. Sóc Thiên trên người đầy vết bầm, vết thương do ma pháp gây ra, ở cần cổ vết cào hằng lên rất đậm, chỏm tóc búi trên đầu bị chém mất, tóc dài xõa xuống gương mặt đẫm máu của hắn, Sóc Thiên tay không nhấc cả người lão Sài, hai cái thiết chùy đã vỡ nát rơi khỏi tay, hắn bóp cổ lão. Lão ta bị bóp nghẹt thở, tuyệt khí bỏ mình.
Lão Hổ ma tướng thì nằm chết dưới đất từ bao giờ, bị thanh trúc xuyên thẳng qua tim, chết không nhắm mắt.
Lão nhị Báo thì bị chết treo trên các tảng đá nhiễm máu, hai cột đá nhỏ đâm vào chân làm lão tàn phế, các cột đá nhọn đâm xuyên qua cơ thể lão.
Lão Lang nhìn những huynh đệ mình bị sát hại, ánh mắt nhìn Sóc Thiên và An Dương trở nên cay độc, dù thế lão biết rõ ràng mình không thể nào địch lại hai kẻ trước mắt này, càng không thể nào chạy trốn khỏi đây. Lão cố gắng gằng từng chữ: “Các ngươi... Hãy đợi đó, Ma Đế bệ hạ xuất quan... Tiên giới này... Sẽ ngập trong huyết hải. Ha ha ha ha ha...” Lão cười một cách điên cuồng, nói xong những lời cuối cùng, lão không do dự lấy tay đâm vào tim mình, lão ngã xuống chết đi theo các huynh đệ.
Sau lời đe dọa này càng làm cho cảm giác bất an trong lòng hai người trở nên mãnh liệt hơn, bọn họ triệu gọi quân y ẩn núp gần đó ra, mặc cho các vết thương chồng chất mà chạy nhanh về phía trung tâm cố thổ.
…
Lôi giáng của Long Vương xuyên thủng qua tầng cuồng phong của Na Gà, đôi huyết nhãn của cái đầu ở giữa lóe lên.
Phong Phù: Phản Sát... Lôi giáng phóng tới trên người Na Gà, đột nhiên Long Vương cảm ứng được có gì đó vừa kết nối với cơ thể mình thì...
Bùm... Bùm... Bùm...
Gào... Long Vương gào lên đau đớn như, toàn bộ vết thương Na Gà phải chịu chuyển toàn bộ qua cho ông. Lục long bị thương nặng rơi rầm xuống từ trên cao. Rầm … Rầm... Mặt đất bị chấn động liên hồi, sau đó ông hóa lại nhân dạng...
Phong Phù: Diệt... Chín đạo hắc cuồng phong ác sát giáng xuống người Long Vương không hề có sự phản kháng.
“Minh ca...” Phượng Hoàng kinh hoảng, bà hóa thành Hỏa Diễm Tuần Phượng. Thiên Đường hỏa bốc lên quanh người, bà lao thẳng về hướng của đệ Tam Vương Na Gà, xuyên qua tầng tầng cuồng phong ác liệt.
“Thiên Hỏa Tuệ Tinh Diệm.”
Phong Phù: Phá...
Na Gà đã cảnh giác được nguy hiểm, tung ra phá pháp thức hòng đánh tan công kích của Phượng Hoàng nhưng bất thành. Ông ta lĩnh trọn công kích của Phượng Hoàng, cơ thể thiên xà không chịu được uy lực công kích mà vỡ nát ra, cuồng phong vũ bão cũng vì thế dừng lại. Tuy cơ thể nát đi nhưng ông ta lại phân ra làm chín con Hắc Dực Ba Xà, mỗi con là một đầu của ông ta.
Quyết định tấn công đầy bất ngờ của Phượng Hoàng cũng khiến Ma Hậu kinh hách, bà ta định xông ra thì có một giọng nói vang lên trong đầu: “Bỏ đi, ta đã sắp hoàn thành rồi.”
Ma Hậu mừng rỡ đối thoại: “Là chàng sao, Minh.”
Giọng nói lạnh lẽo của Ma Đế tiếp tục vang lên: “Nàng hãy trở về ma giới, thủ hộ nơi đó. Mọi việc ở đây để cho ta.”
“Nhưng... Thôi được, chàng hãy bảo trọng.” Ma Hậu tuy còn muốn lưu lại để xem Ma Đế xuất quan nhưng không muốn làm trái ý hắn, bà ta chạy khỏi hoàng cung này, về hướng tiên môn để thoát khỏi tiên giới...
Cách biệt giữa đại tiên đỉnh phong và thượng tiên, tuy chỉ là một cấp bậc thôi nhưng lại như trời và đất. Phượng Hoàng trúng phải phong tập ác liệt kia thì bị nội thương, hóa thành nhân dạng rơi xuống nơi Long Vương, được cơ thể Long Vương tiếp lấy.
“A... Cái xương già của ta...” Vết thương do lôi giáng lẫn va chạm cơ thể đã làm ông trật khớp, Long Vương kêu