Cả người Thiên Tuệ bay qua trận pháp thì nơi đó không hề có mặt đất, khiến cô rơi xuống một dòng nước sâu. Dòng chảy xoáy cuồn cuộn, va vào các rãnh đá ngầm, cuốn trôi cô về phía trước.
“Ặc... Ặc...” Cô bị uống mấy ngụm nước vô miệng, cô cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, phun từ từ ngụm nước trong miệng ra ngoài, thở dốc hồng hộc từng cơn. Cũng may hồi còn ở ma giới cô và Minh Hoa rất hay nghịch ở các bờ sông nên cô bơi rất tốt.
“Thiên Tuệ, bên này nè.” Tiếng nói của Minh Hoa ở phía bên phải khiến cô quay đầu qua, rất rõ ràng rằng hòn đá rơi vào trận pháp hồi nãy là một cái bè rất lý tưởng để Minh Hoa ngồi lên đó. Thiên Tuệ nhanh chóng bơi về phía Minh Hoa, Minh Hoa đưa tay kéo Thiên Tuệ lên, cô một tay ôm bụng, tay chống lên đá thở dốc nặng nề.
“Ơn trời cô không sao, tốt quá... Tốt quá rồi... Hic hic.” Minh Hoa vỗ ngực an ủi mình. Cô không biết mình sẽ như thế nào nữa nếu Thiên Tuệ xảy ra chuyện. Đã quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến cô choáng váng, nhưng giờ đây trên dòng nước đen tĩnh mịch vừa rồi khiến cô lại nhớ tới phụ thân mình, Tư thúc... Còn có nhà của mình nữa, người cô thân cận nhất bây giờ chỉ còn mình Thiên Tuệ mà thôi.
Cô sợ, rất sợ phải mất thêm một ai nữa. Cô ôm chầm lấy Thiên Tuệ thủ thỉ khẽ khóc trước ngực La Thiên Tuệ.
“Ta ở đây rồi, đừng sợ...” Thiên Tuệ ôm chặt Minh Hoa, cô xoa đầu an ủi cô bé. Tiếng khóc của Minh Hoa cũng ảnh hưởng đến tâm tình của Thiên Tuệ, chỉ mới đây thôi mà hai cô đã mất đi tất cả như thế thì sao có thể thoải mái cho được chứ.
Cô cũng rất muốn khóc thật to nhưng lý trí cô không cho phép cô rơi lệ, cô phải thật mạnh mẽ, còn làm chỗ dựa cho Minh Hoa nữa chứ, phải bảo vệ cô bé, bảo vệ lời dặn dò của phụ thân.
Hòn đá chở hai cô trôi nổi trong đêm lạnh, trong hang lúc này tối tăm ẩm ướt, chỉ chút xíu ánh sáng tỏa ra từ hòn đá cũng không đủ để soi rọi cả cái động này được. Tiếng tí tách tí tách của thạch nhũ chảy xuống lòng nước, hòa vào u tối tĩnh mịch, tiếng gió thổi hòa cùng hơi nước se lạnh bốc lên khiến cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này vẻ mặt của hai cô bé trút xuống mọi nặng nề, không còn u buồn, chỉ có sự ngây thơ, trong sáng của tuổi trẻ.
...
Minh Hoa đang đi bộ giữa một đồng cỏ dại mênh mông bát ngát, bầu trời trong xanh thánh khiết, những ngọn núi cao vời vợi, những táng cây khổng lồ... Lúc này thần trí cô đang rất mơ hồ, đôi mắt cô không hề có tiêu cự. Trước mắt cô là những con thú chủng loại hình thù rất kỳ quái, có con cao cả nghìn thước với cao đầu ăn lá cây, có con thì tay ngắn nhưng đang đánh nhau tranh mồi, có con thì như chim đang bay lượn trên bầu trời, con thì mập, con thì thấp lùn... Tất cả những sinh vật khổng lồ đó không có con nào mà cô biết cả.
Tiếng gào thét của chúng chấn động cả trời khiến cô thanh tỉnh, cô quay đầu qua xung quanh. Xung quanh cô là một cánh đồng rộng lớn, cô đang rất khó hiểu, như đang tự hỏi nơi này là gì, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Đây là đâu?” Minh Hoa khẽ hỏi chính mình. Cô nhớ rằng mình đang ở cùng với Thiên Tuệ mà, sao có thể ở đây được, khoan đã, Thiên Tuệ đâu? Cô quay đầu xung quanh tìm kiếm bóng hình Thiên Tuệ nhưng không thấy ai ngoài đám quái thú khổng lồ đó cả.
Chợt từ trên không trung giáng xuống một tia sáng đỏ, Minh Hoa tò mò, cô cảm thấy có gì đó rất quen thuộc từ tia sáng ấy, liền chạy ngay tới đó. Trước mắt cô hiện ra thân ảnh của một cô gái tuyệt sắc, mĩ mạo vô song, mái tóc đen dài xuống sống lưng, bộ hắc huyết y trên người cô dường như càng tô đậm thêm cho tất cả vẻ đẹp thanh lãnh tà mị của cô, nhưng cô ấy càng giống như là một tử thần bước ra từ trong hư không hơn.
Bỗng nhiên cô ấy quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía Minh Hoa như đang nhìn đến một ai đó, đôi mắt sáng trong veo hơi mở nửa mang theo rất nhiều phiền muộn, miệng cô ấy lẩm bẩm điều gì đó mà Minh Hoa không thể nghe rõ được nhưng trên vẻ mặt của cô gái ấy đang lộ rõ vẻ thất vọng tột cùng cùng nản lòng.
Cô gái triệu hồi ra một thanh kiếm thân đen, viền đỏ nhưng thứ khiến Minh Hoa chú ý hơn là cái chuôi của thanh kiếm ấy, nó tương tự như cái chuôi mà cô đang giữ. Cô gái ấy hướng thanh kiếm thẳng