Thiên Tuệ cố gắng dùng thủy nguyên tố bao bọc trước người mình, khi hai phía va chạm vào nhau, cô đã bị nó hát văng ra ra vài chục thước, va vào hòn đá khiến hòn đá nức mẻ, còn Thiên Tuệ thì phun cả một ngụm máu to, vươn cả ra bạch y của cô. Cô cảm giác như cả xương mình đang nát hết cả ra.
Con quái không ăn thịt Thiên Tuệ ngay lập tức, nó tiếp tục hướng tới cô, đạp một cú thật mạnh vào đó. Ngự của cô vừa hiện lên cản lại cú đá đó thì vỡ nát, còn cả người cô thì bay ra xa. vận chuyển linh lực để giảm thiểu sát thương nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Con quái này dường như có linh trí, dường như nó chỉ đang vờn cô mà thôi. Khi con mồi hết sức thì cũng có nghĩa là đến lúc nó ăn rồi, mà cô, vừa hay linh lực đã tiêu hao toàn bộ, tứ chi không thể động, chỉ có nằm im thở gấp mà chờ chết thôi.
Cô bây giờ đang vô cùng đau đớn, nhưng nhiều hơn là mệt mỏi bất lực, mắt cô nhắm hờ hờ lại, nhìn con quái thú khổng lồ đang đi về phía mình, hàm răng sắc nhọn há ra, bên trong là một màn đen tối như nuốt chửng tâm thần cô, cô hấp hối lẩm bẩm: “Chẳng lẽ... Hôm nay ta phải chết sao... Ta... Ta còn quá... Quá nhiều thứ chưa hoàn thành mà... Ta... Ta...”
“Tỉ tỉ... Tỉ tỉ.” Thiên Tuệ nhắm mắt trong giây lát thì tiếng gọi của Minh Hoa vang vỏng vào tai cô. “Phải rồi, nếu ta chết, Minh Hoa phải làm sao bây giờ.”
Thiên Tuệ mở mắt ra lại, cô thấy con quái thú đã bị một chỏm đất nhô cao lên ngăn lại. Quay đầu qua, cô liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Minh Hoa. Không hề chần chừ, cô cố lấy hết sức hét to: “Chạy đi, chạy mau.”
Minh Hoa cũng gồng to hét lớn: “Không, ta sẽ không bỏ rơi tỉ đâu.” Hôm nay cô đã mất quá nhiều bạn bè rồi, cô không muốn lại mất đi ai nữa, Thiên Tuệ càng không thể.
Minh Hoa tập trung hết tinh thần của mình triệu hồi những tảng đá lớn lại, ngăn cản bước đi của con quái thú.
Con quái vật giận dữ, nó hất toàn bộ những tảng đá giam cầm nó. Lực lượng của Minh Hoa quá yếu so với nó, việc cố quá sức ngăn cản nó đã khiến cho Minh Hoa hộc máu.
Bị làm phiền khi đang săn mồi, con quái vật liền quay qua kẻ ngăn cản nó.
Thiên Tuệ bị bất ngờ về tình huống phát sinh này, cô quay qua Minh Hoa, cô hét lên: “Chạy đi, Minh Hoa, chạy khỏi đó mau.”
Con quái thú đã chắc rằng Thiên Tuệ không thể chạy được nữa, nên nó bắt đầu quay qua Minh Hoa, phi thật nhanh về phía con bé.
Mỗi bước chân của nó đánh từng nhịp vào tâm trí Minh Hoa, khiến con bé hoảng loạn, chỉ biết lùi lại đằng sau.
Nhưng... A Tứ nhảy thẳng lên người con quái vật. Đôi mắt nó đỏ ngầu vì tuyệt vọng xen lẫn sự phẫn nộ đến cực điểm.
Nó nhổ một nhánh cây đâm chọt liên tục về phía con mắt của quái thú, khiến con mắt chảy máu.
“Gào...” Con quái thủ gầm lên phẫn nộ. Nó đã bị mù một bên. Nó lắc lắc đầu mình khiến A Tứ văng ra, nó quay đầu há miệng với đầy hàm răng sắp nhọn táp lấy A Tứ.
“Không...” Minh Hoa nước mắt tuôn liên tục. A Tứ chỉ còn nửa thân mình cùng với cảnh tay phải rơi thẳng xuống trước mặt Minh Hoa, máu của nó văng lên hết trên người cô.
“Không, A Tứ... Không.” Nỗi tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng, nước mắt Minh Hoa cứ ứa đầy ra, cô lắc lắc người A Tứ.
A Tứ cố gắng mở mắt ra, miệng khẽ thều thào: “Chậc, con nhóc... Không thể cùng ngươi đánh nhau nữa rồi... Chạy... Chạy đi.” Nói rồi hơi thở trên người A Tứ trở nên lạnh lẽo, mắt nó hạ xuống, trút hơi thở cuối cùng.
“Không...” Từng đợt hình ảnh cứ hiện lên trong tâm trí Minh Hoa. Cái chết của phụ thân, Tư thúc, La thúc, Phong Nha, và giờ thì lại thêm cả A Tứ nữa. Đả kích liên tiếp như thế đã khiến Minh Hoa phát điên lên, cô gào lớn một phát rồi gục đầu lên đầu A Tứ.
[20%]
Trong tay cô lúc này hiện ra một cái chuôi kiếm màu vàng, thân hình rồng quấn quanh. Máu của A Tứ, của các con vật trong khu vực quanh đó cùng chảy về cái chuôi.
Con quái thú sau khi giết chết A Tứ đã phi nhanh về phía Minh Hoa, nhưng cô vẫn gục đầu xuống, bất động không có tý hành động nào khác nữa.
Trong lòng Thiên Tuệ đã nóng như lửa đốt, cô đã không gọi được Minh Hoa nữa, chắc vì con bé đã ngất đi vì sốc. Thiên Tuệ đánh bạo hấp thu lấy linh lực xung quanh, chữa trị tay mình, truyền vào nỏ thần. Cô hi vọng đòn tấn công này sẽ gây chú ý cho con quái, cô đã sẵn sàng chấp nhận cái chết rồi.
Nhưng một sự việc bất ngờ đã xảy ra.
“Ha ha ha ha ha ha.” Một tràng cười không rõ là vui sướng hay thê lương, một tràng cười mang theo hơi thở từ địa ngục âm u phát ra từ Minh Hoa.
Minh Hoa ngẩn đầu lên nhìn con thú, ánh mắt cô trở nên trắng ngắt, vô hồn. Mái tóc đen phiêu dật trong gió, che đi sự quỉ dị, chỉ có tiếng cười rợn người phát ra.
Thiên Tuệ ở đằng xa không thể nhìn thấy rõ Minh Hoa nhưng cô nghe đến tiếng cười lại cảm thấy rùng mình. Tiếng cười đó, quá lạnh lẽo. Nhưng thứ sau đó còn làm Thiên Tuệ kinh ngạc hơn cả.
Từ xa cô cũng có thể cảm nhận xung quanh Minh Hoa tỏa ra một thứ mà đáng lẽ không thể tồn tại, linh lực.
Linh lực xung quanh Minh Hoa tỏa ra một sát ý kinh người giẫm đạp chúng sinh. Ngay lúc nguồn linh lực này phát ra, xung quanh như bị đè ép, gió nổi lên cuồng cuộn. Linh lực bí ẩn quét tới người Thiên Tuệ thì ấn ký sau lưng cô phát động, ngăn chặn lại sự chèn ép của linh lực.
Thiên Tuệ cảm thấy Minh Hoa lúc này rất lạ, cô bé như một sát thần bước ra từ trong địa ngục.
Minh Hoa nắm chuôi kiếm trong tay, từ đầu chuôi hiện ra lưỡi kiếm lam sắc. Cô phóng lên cao thẳng tới trước chỗ con quái, thanh kiếm chém