Con thú cuối cùng, A Tứ nhìn chằm chằm thân ảnh của Minh Hoa, nó không biến mất như những con khác mà hóa thành một đạo tàn khí, chui vào trong lưỡi kiếm, lưỡi kiếm lam sắc biến mất, chỉ còn lại chuôi.
Ánh trăng đã lên cao, khắp nơi trên thảo nguyên được chiếu sáng mờ mờ. Ở đâu cũng toàn xác là xác của những con thú xấu số, những con thú không chạy kịp trong hỗn chiến, những con thú bị con quái vật khổng lồ giẫm đạp.
Thiên Tuệ lê cái thân tàn của mình tới chỗ Minh Hoa, cô cúi người xuống ôm lấy cô bé, kiểm tra nhịp thở.
“May quá, con bé không sao rồi.” Thiên Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cô càng ôm chặt lấy Minh Hoa, nước trong mắt cô hơi lóe lên.
“Gừ... Gừ... Gừ...” Toàn thân con quái vật đầy các vết thương do lũ thú gây ra, hai chân của nó bị công kích nhiều nhất, cả một thớ thịt lộ cả ra ngoài, có thể nhìn thấy cả xương. Nó vẫn sống, bị vây công như vậy nhưng cuối cùng nó vẫn sống.
“Khốn khiếp, vậy mà mày vẫn còn sống.” Thiên Tuệ nghiến răng, nhưng bây giờ cô cũng không thể làm được gì nó cả. Ngự đã bị nó phá nát, phải mất rất lâu mới hồi phục được, linh lực thì gần như cạn kiệt, cơ thể lúc này đã gần đến cực hạn rồi.
Nó đang từ từ bò dậy, trong ánh mắt nó lúc này chỉ còn lại hận ý lạnh thấu xương, nó dùng hai chân lết xác đến chỗ hai cô. Thiên Tuệ sắc mặt khó coi, cô cắn răng nắm chặt nỏ thần trong tay, lòng thổn thức: “Chẳng lẽ, chúng ta phải chết hết sao?”
Không, cơ hội vẫn còn. Nhát chém của Minh Hoa đã mở đầu của con quái ra, cô có thể nhìn rõ viên ngọc đỏ tươi như máu đó, thân hình nó tuy lớn nhưng viên ngọc lại không khác những con tiểu quái kia là bao.
Thiên Tuệ cố gắng tìm kiếm trong cơ thể chút ít linh lực còn sót lại, cô truyền hết vào nỏ thần. Đầu nó lúc này không có gì để bảo vệ hết, chỉ cần một phát là con quái thú sẽ chết ngay lập tức. Cô đặt cược tất cả vào đòn tấn công này.
Cô chĩa mũi tên cuối cùng này về phái con quái, tập trung ánh mắt về phía ngọc đỏ.
"Chết đi."
Mũi tên phóng ra, tên sét với tốc độ cực nhanh như phá không trực tiếp công kích vào viên ngọc, nhưng... Một màn chắn mờ ảo hiện lên, chặn lại tên sét. Linh lực mất đi, mũi tên lập tức tan biến.
“Cái gì, là 'ngự', nó vẫn còn 'ngự' sao!” Thiên Tuệ không thể lường trước được tình huống phát sinh này. Con quái vật thoát khỏi nguy hiểm, nó cười một cách bỉ ổi, song nó lại điên cuồng lết nhanh hơn về phía hai cô.
“Khốn khiếp! Giá như... Giá như ta còn chút linh lực thì tốt.” Thiên Tuệ nắm chặt nỏ trong tay, cô ôm Minh Hoa lùi lại đằng sau, cô tin tưởng chỉ cần mình còn linh lực thì sẽ phá được 'ngự' của nó.
Cả cơ thể cô thụ thương quá nặng, đi lại đã rất khó khăn rồi huống chi cô còn phải mang theo Minh Hoa nữa. Khoản cách càng lúc càng gần, mồ hôi trên trán đã vô cùng nhễ nhãi rồi, cô cảm giác như mình đang chạy cùng với tử vong.
Thiên Tuệ không chú ý rằng lúc này đây ấn ký màu đen sau lưng cô xảy ra biến động. Nó di chuyển tạo thành một cái đầu kỳ lạ. Nỏ Liên Châu trong tay Thiên Tuệ lóe lên ánh hoàng kim.
“Đây là...” Thiên Tuệ cảm thấy từng đợt sức mạnh đang trào ra, cảm giác như một sợi xích linh hồn vừa bị phá nát ra. Cảm giác này đã dấy lên yếu ớt từ lúc Minh Hoa triệu hồi bầy thú công kích con quái vật ấy, giờ càng rõ ràng hơn nữa, hẳn là có sự cộng hưởng nào đó mà Thiên Tuệ không biết được.
Ở trên đầu Thiên Tuệ hình thành luồng khí màu vàng và tím sắc, chúng xoáy vào nhau. Từ trong gió lốc hiện ra thân ảnh kỳ dị. Nó có thân mình rồng nhưng chỉ có hai tay, cái đầu giống rùa nhưng lại có cặp sừng nhọn hơn cả sừng nai, đằng sau lưng nó mang một cái mai đen tuyền với các cổ ngữ hoa văn hoàng kim ở trên.
Toàn thân nó là hoàng kim sắc nhưng lại lộ ra đôi lam nhãn tô thêm vẻ cổ xưa, khí chất thông thái vô cùng. Nó cao hơn chục trượng xấp xỉ với khỉ A Tứ.
“Ngươi... Ngươi là anh linh của Nỏ Liên Châu.” Thiên Tuệ ngẩn đầu lên nhìn hình ảnh hiện ra kia. Không thể không nói hình ảnh đó vô cùng mạnh mẽ áp đảo, khí