Bà Dư và Chu Nại Thanh lại một lần nữa nín lặng.
Thương Dữ? Vậy mà lại là Thương Dữ? Hai người bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái ư?
Dư Lan chợt nghĩ đến ngày hôm đó, khi bà ấy hỏi con rằng Thương Dữ đã có bạn gái chưa, cử chỉ đưa tay cầm canh giải rượu của con bé lúc ấy ngay lập tức khựng lại, bây giờ nhớ đến thì rõ ràng là phản ứng bị dọa sợ rồi. Nhưng con bé với Thương Dữ ở bên nhau, đây là chuyện tốt rành rành ra đó cơ mà, bọn họ đã nhìn Thương Dữ trưởng thành, cũng sẽ không phản đối, vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe con bé nhắc tới việc ấy với bọn họ chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Nại Thanh hỏi: "Sao hai đứa con chưa từng nhắc qua chuyện này với ba mẹ?"
Chuyện khó khăn nhất cũng đã nói ra miệng rồi, lúc này cảm xúc của Cam Đường về cơ bản cũng đã ổn định, cô giải thích: "Bởi vì hai chúng con là kiểu người yêu nhau ở nước ngoài, bình thường xa nhau thì nhiều mà gần nhau thì ít, lo một ngày nào đó sẽ chia tay cho nên cũng không có ý định nói với mọi người."
Dư Lan không nói gì, thảo nào mấy năm nay Thương Dữ ít nhiều cũng chăm đến đây hơn các bạn bè bình thường khác của Đường Đường, bà ấy vẫn luôn rất hài lòng với Thương Dữ, nghĩ rằng nếu Đường Đường và Thương Dữ thật sự có thể đến với nhau thì tốt rồi, thế nhưng mà, bây giờ nghe con gái nói muốn kết hôn, trong lòng vẫn không khỏi có chút bứt rứt.
"Bây giờ kết hôn có phải là hơi vội quá rồi không?" Dư Lan hơi do dự nói.
Cam Đường mím môi, chậm rãi nói với mấy người bà Dư về kịch bản "thầm mến nhiều năm" mà mình đã sắp xếp cho Đoàn Thương Dữ, nói đến mức chính cô cũng hơi đỏ mặt. Có điều phản ứng đỏ mặt lúc này của cô vừa hay bị hai người bà Dư vô tư nhận định là thẹn thùng, hơn nữa do cô còn hơi cúi đầu nên cũng không chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi của Dư Lan và Chu Nại Thanh.
Dư Lan nghe Cam Đường nói "thầm mến nhiều năm", liếc Chu Nại Thanh vài lần, mà biểu tình của Chu Nại Thanh cũng theo đó lộ ra ý tứ sâu xa.
Không ngờ là tên nhóc này lại đi trên cùng một con đường với ông ấy...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nghe Cam Đường nói xong, Dư Lan cảm thấy mình cần xem xét kỹ càng, dựa theo lời con bé nói, lúc Thương Dữ học trung học đã thích nó, vậy cho đến năm thứ hai sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học, Đường Đường ra nước ngoài học chuyên sâu thì xác định quan hệ, khoảng cách ở giữa tròn bảy năm, mà nếu bà ấy nhớ không lầm thì lúc học đại học, Đường Đường còn từng nhắc tới một người bạn trai, hình như đã yêu nhau gần ba năm...
Nghĩ tới đây, trong lòng Dư Lan đã có chút nghiêng về Thương Dữ rồi, bà ấy liếc Chu Nại Thanh, hai vợ chồng cũng không nói câu nào, nhưng ông nghĩ gì tôi nghĩ gì, bọn họ chỉ cần một ánh nhìn là có thể ngầm hiểu ý nhau.
Dư Lan nói: "Đường Đường, con hỏi Thương Dữ khi nào có thời gian thì đến nhà ăn một bữa cơm đi."
Ánh mắt Cam Đường trong nháy mắt sáng lên, nói: "Ngày mai, ngày mai anh ấy sẽ rảnh."
Dư Lan nói: "Vậy được, thế ngày mai gặp mặt luôn."
Cam Đường lên tầng đi vào phòng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Đoàn Thương Dữ, mà Đoàn Thương Dữ dường như vẫn luôn chờ điện thoại của cô, còn chưa kịp reo hai tiếng, điện thoại đã được kết nối.
"A lô a lô a lô?" Điện thoại vừa có tín hiệu, cô lập tức la ầm lên.
Đoàn Thương Dữ cong khoé môi: "Tôi đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bên tôi đã thưa chuyện xong rồi, tối mai đến nhà tôi ăn cơm." Cam Đường đi thẳng vào vấn đề.
Đoàn Thương Dữ không nhịn được mà đứng bật dậy từ trên sô pha, anh đi tới đi lui vài bước, thở ra một hơi, giọng nói mới coi như bình tĩnh trở lại: "Được, tối mai gặp."
...
Xế chiều ngày hôm sau, Dư Lan cùng Chu Nại Thanh chuẩn bị bữa tối ở trong phòng bếp, Chu Việt Hòa mang dâu tây đã rửa xong đi ra ngoài thì nhìn thấy Cam Đường đang đứng ở cửa sân ngóng tới ngóng lui ra ngoài đường, cậu nhóc bê dâu tây đã rửa sạch đi về phía cô.
Chu Việt Hoà nói: "Thoạt nhìn dáng vẻ của chị bây giờ còn căng thẳng hơn cả anh Thương Dữ đấy."
Cam Đường cầm một quả dâu tây nhét vào miệng, hơi mơ hồ không rõ nói: "Em cũng chưa thấy anh ấy, sao biết được chị căng thẳng hơn anh ấy được?"
Chu Việt Hoà cười cười, nói: "Cảm giác đấy."
Cam Đường: "Cảm giác của em không chính xác rồi."
Chu Việt Hoà: "..."
Hai chị em đang nói dở thì xa xa đã có một chiếc xe màu đen quen thuộc hướng về phía bọn họ.
Châu Việt Hòa nói: "Là xe của anh Thương Dữ."
Cam Đường híp mắt nhìn biển số xe: "Đúng thế thật."
"Vậy để em đi nói với ba mẹ, anh Thương Dữ đến rồi." Nói xong Chu Việt Hòa xoay người chạy vào trong nhà, cũng không quên nhét dâu tây vào tay Cam Đường.
Sau khi Chu Việt Hòa vào nhà, xe của Đoàn Thương Dữ cũng chạy đến cửa sân, Cam Đường đứng sang một bên để anh lái xe vào trong sân, Đoàn Thương Dữ dừng xe lại, tắt máy, rút chìa khóa xe, khi anh mở cửa xuống xe, Cam Đường cầm theo dâu tây đi tới trước mặt anh.
Cam Đường nhìn thấy anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mang theo cảm giác trưởng thành chững chạc rất phù hợp với hình mẫu ưa thích của người lớn, không hiểu sao cô lại nghĩ tới những lời mà Chu Việt Hòa vừa nói, không nhịn được hỏi: "Cậu có căng thẳng không?"
Đoàn Thương Dữ cong môi, trong mắt mang theo ý cười: "Đừng lo lắng, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, sẽ không làm cậu thất vọng đâu."
Cam Đường ngẩn người, sao lời này nghe vào lại hơi có cảm giác kỳ kỳ nhỉ? Cô còn chưa suy nghĩ rõ ràng, bỗng nhiên từ sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân.
"Thương Dữ, tới rồi à?"
Giọng nói của Dư Lan cất lên.
Đoàn Thương Dữ gọi một tiếng dì, nụ cười trên mặt đặc biệt chân thành.
Sắc mặt Dư Lan tươi cười nói: "Mọi người đừng đứng ở đây nữa, mau mau vào trong đi, hôm nay dì với chú Chu của cháu xuống bếp, làm không ít món cháu thích ăn đấy."
"Cô chú làm món gì cháu cũng đều thích ăn." Đoàn Thương Dữ cười nói: "Đúng rồi, còn có quà biếu ạ." Nói xong, anh đưa tay mở cửa ghế lái phụ.
Dư Lan cũng đã nhìn thấy quà cáp đặt ở ghế phụ. Lúc để ý tới nhãn hiệu trên bao bì vỏ hộp thì bà ấy đã biết ngay đây là do anh chuẩn bị từ trước, còn ai đã giúp anh chuẩn bị, đương nhiên cũng không cần nói nhiều, liếc mắt một cái là có thể thấy đồ anh mua toàn là những nhãn hiệu mà bà ấy và lão Chu thường ăn thường dùng, những thứ này cộng lại cũng không rẻ.
"Ai da, sao còn mang theo nhiều thứ như vậy? Lãng phí tiền bạc quá." Mặc dù Dư Lan ngoài miệng nói như vậy, nhưng ý cười trên mặt lại không cách nào kìm nén nổi, đương nhiên bà ấy vui vẻ không phải bởi vì biết giá trị của những món quà này đều không hề rẻ, mà là bởi vì bà ấy có thể nhận ra được sự coi