Đoàn Thương Dữ siết chặt nắm tay, cố nén thôi thúc muốn xoa đầu cô.
"Đúng rồi, cậu thật sự đã nói với ba mẹ cậu về chuyện của hai chúng ta rồi à?"
Đoàn Thương Dữ nói: "Tối hôm qua đã nói rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường lo lắng hỏi: "Vậy bọn họ cũng đồng ý ư?"
Đoàn Thương Dữ thu ánh mắt lại, nói: "Đồng ý rồi."
"Chấp nhận dễ dàng như vậy sao?" Cam Đường có hơi kinh ngạc, không phải nói muốn sắp xếp cho anh kết hôn thương mại à?
"Cũng không tính là dễ, vẫn có tranh cãi nhưng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng."
Cam Đường ồ một tiếng, cô biết ngay mà, nhưng lại như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Vậy sau này gặp nhau, họ sẽ không làm mặt lạnh với tôi đấy chứ?" Cô cũng không để ý tới việc họ đanh mặt với mình, chỉ lo rằng nhỡ đâu sau này, lúc hai bên gia đình gặp mặt, họ lại đanh mặt lạnh lùng với ba Chu và bà Dư, chắc cô sẽ không chịu nổi mất.
Đoàn Thương Dữ nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, an ủi nói: "Yên tâm đi, sẽ không đâu, họ đều là những người rất để ý đến thể diện, sẽ không làm chuyện như vậy."
Cam Đường nghe thấy thế thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì ổn rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầm nhìn của Đoàn Thương Dữ lướt qua khung cửa sổ cách đó không xa, ánh mắt chợt lóe lên, gọi Cam Đường một tiếng. Cam Đường vừa lên tiếng đáp lời, ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, tiếp sau đó lại nhanh chóng bị kéo vào một vòng tay ấm áp mà khô ráo. Mùi hương gỗ nhàn nhạt quanh quẩn trong khí quản của cô, gò má bị đè chặt dán lên lồng ngực anh qua lớp vải áo khoác, sống lưng Cam Đường dần trở nên cứng ngắc.
"Đoàn... Đoàn..." Cô có chút lắp bắp.
Đáp lại cô trước hết là cánh tay đang siết chặt ở thắt lưng, sau đó mới tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Cô chú đang nhìn về phía chúng ta đó."
Cam Đường: "???"
"Diễn kịch phải diễn tròn vai, thả lỏng một chút."
Giọng Đoàn Thương Dữ lại vang lên phía trên đỉnh đầu cô một lần nữa.
Cam Đường có hơi xấu hổ, liếm liếm môi, chậm rãi thả lỏng cơ thể đồng thời cũng dịu dàng thuận theo rúc vào trong ngực Đoàn Thương Dữ, ngón tay cô níu lấy vải áo sau lưng anh, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ vẫn còn đang xem à?"
Đoàn Thương Dữ nhìn về phía cửa sổ thêm lần thứ hai, anh cong môi, nói: "Còn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường cảm thấy hành vi của bọn họ thật sự quá đỗi vô lý, than thở nói: "Mấy người bà Dư này cũng rảnh rỗi quá rồi đó?"
Đoàn Thương Dữ khẽ cười một tiếng, kiềm chế xúc động muốn ôm chặt lấy người thơm ngào ngạt ở trong lồng ngực này một lần nữa, chờ qua vài giây, anh mới chậm rãi thả người ra, nói: "Bọn họ đi rồi."
Cam Đường theo bản năng thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, mà hơi thở ấm áp của cô rất nhanh đã phả lên cổ người đàn ông kia, song cũng bởi cô kịp thời lùi ra nên không chú ý tới thân hình cứng ngắc của Đoàn Thương Dữ và yết hầu đang chuyển động dữ dội của anh.
Cam Đường quay đầu lại nhìn, cửa sổ bên kia quả nhiên đã không còn thấy bóng người.
Ban đêm gió mát, Đoàn Thương Dữ cảm nhận được làn gió đêm lướt qua mang theo hơi lạnh: "Có gió thổi rồi, mau vào đi."
Cam Đường gật đầu, vẫy vẫy tay với anh: "Bái bai." Nhìn xe của Đoàn Thương Dữ đi ra khỏi sân xong, bấy giờ cô mới chạy vào nhà định tìm bọn họ tính sổ, kết quả là khi vào đến nhà thì phòng khách đã trống rỗng chẳng còn một bóng người, Cam Đường bĩu môi, chạy cũng nhanh thật.
Cam Đường bịch bịch đi lên tầng, Chu Việt Hòa ở trong phòng nghe thấy tiếng bước chân đi tới thì phấn khích ôm bàn phím cơ vừa mới đập hộp chạy ra: "Chị ơi chị, chị mau xem bàn phím cơ anh Thương Dữ mua cho em này, là loại mới nhất mà em muốn có nhất luôn nha!"
Cam Đường hừ một tiếng: "Chạy cũng nhanh thật đấy."
Chu Việt Hòa lộ ra vẻ nghi ngờ: "Dạ?"
Cam Đường thấy thế thì không nhịn được đưa tay nhéo nhéo má cậu nhóc: "Đứa nhỏ xấu xa."
Chu Việt Hòa mờ mịt ôm lấy bên má bị véo, thế là thế nào vậy nhỉ?
Cam Đường đi vào phòng, bên này bà Dư với ba Chu đã giải quyết xong xuôi, coi như từ giờ cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Cô lấy đồ ngủ từ trong phòng thay đồ rồi chậm rãi đi vào phòng tắm, thoải mái ngâm bồn đầy bọt xà phòng một lúc sau đó ra ngoài sấy tóc, còn ngân nga vài giai điệu.
Vừa đi ra thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài.
"Đường Đường." Là giọng nói của Dư Lan.
Cam Đường lập tức đến mở cửa: "Bà Dư..." Lời còn chưa dứt đã chú ý tới cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ thẫm trên tay bà Dư, chẳng lẽ bà Dư muốn đưa sổ hộ khẩu cho mình? Bây giờ đã muốn đưa cho cô rồi sao?
Dư Lan nhận thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô thì cười cười đi vào trong phòng.
Cam Đường chỉ có thể nhanh chóng đóng cửa lại, đi theo sau.
Dư Lan đưa sổ hộ khẩu trong tay cho cô: "Đây."
Cam Đường không đưa tay ra nhận ngay mà phải xác nhận lại: "Bà Dư, cho con thật sao?"
Dư Lan không nhịn được khẽ cười thành tiếng, để sổ hộ khẩu vào trong tay cô: "Còn có giả à? Không phải hai đứa đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Nói thật, nếu như không phải bởi vì Thương Dữ là đứa trẻ mà chúng ta đã quan sát từ nhỏ đến lớn, hết sức thấu hiểu phẩm chất tính tình của thằng bé thì cho dù nó có yêu thầm con mười năm, mẹ cũng sẽ không đồng ý nhanh như vậy."
"Chuyện này mẹ với ba Chu của con cũng thương lượng xong xuôi cả rồi, nếu hai đứa đã có nền tảng tình cảm sâu đậm như vậy, còn vượt qua được hoàn cảnh yêu xa lệch múi giờ, bọn mẹ cũng không cần phải ngăn cản, bất kệ con lựa chọn thế nào đi chăng nữa, mẹ và ba Chu của con đều ủng hộ con, hai người bọn mẹ sẽ luôn ở phía sau làm chỗ dựa cho con,