Cam Đường vẫn kiên trì muốn Đoàn Thương Dữ lái xe của mình về nhà. Dù sao thì cô vẫn còn xe của bà Dư ở đây, cô lái chiếc xe đó về cũng được. Sau khi tiễn Đoàn Thương Dữ ra khỏi nhà, Cam Đường chạy lên lầu, thấy Chu Việt Hòa đang đứng trước cửa phòng cô.
“Em đứng đây làm gì thế?” Cô hỏi.
Chu Việt Hòa nhìn thấy cô đi đến: "Chị, chị và anh Đoàn Thương Dữ nhận giấy chứng nhận kết hôn thật rồi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường nhìn cậu ấy: “Đúng vậy, em có muốn nhìn qua giấy chứng nhận đăng ký kết hôn không?”
Chu Việt Hòa không nói gì cả, cậu ấy cúi đầu, cọ cọ chân xuống mặt sàn.
Lúc này Cam Đường mới phát hiện ra cậu ấy hơi bất thường, thế nên cô quan tâm hỏi: “Em làm sao thế? Chị và Đoàn Thương Dữ kết hôn thì em không vui à? Em không thích anh ấy hả?”
Chu Việt Hòa lắc đầu: “Không có, không phải là em không thích anh ấy.” Đoàn Thương Dữ đối xử với cậu ấy rất tốt. Mỗi lần anh đến nhà thăm ba mẹ cũng đem cả quà đến cho cậu ấy. Tối hôm qua anh còn mới mua cho cậu ấy bàn phím cơ, máy tính, đồng hồ và cả tai nghe nữa. Cậu ấy cũng biết sau này chắc chắn bọn họ sẽ kết hôn, nhưng mà không ngờ lại nhanh đến vậy.
Đại khái Cam Đường cũng đoán được cậu đang nghĩ gì, trong lòng cô cảm thấy rất mềm mại. Cô giơ tay xoa đầu cậu: “Kể cả chị có kết hôn đi chăng nữa thì chị cũng vẫn là chị gái của em mà. Đây là điều vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
Chu Việt Hà nhìn về phía cô: “Vậy có phải vài ngày nữa chị sẽ chuyển đi không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cam Đường ngẩn người, chuyển đi ư? Hôm nay cô vừa mới đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với Đoàn Thương Dữ, còn chưa suy nghĩ đến mấy vấn đề này nữa. Nhưng mà chắc chắn là cô sẽ chuyển qua chỗ của anh ở. Dù sao thì bọn họ cũng đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, nếu như cô cứ ở lì trong nhà thì mọi người sẽ phát hiện ra vấn đề mất.
Cam Đường cười nói: "Mấy ngày tới chị vẫn chưa chuyển đi đâu, sắp đến tết rồi mà.”
“Vậy năm nay chị vẫn sẽ ăn tết ở nhà chứ?”
"Ừ, chị vẫn ăn tết ở nhà.”
Sau khi dỗ dành Chu Việt Hòa xong, Cam Đường định về phòng thì gọi điện thoại kể cho Đoàn Thương Dữ chuyện này. Nhưng vừa nhấc điện thoại lên thì cô chợt nhớ đến chuyện bây giờ anh đang trên đường về nhà nên cô quyết định không nói cho anh nghe ngay lúc này nữa. Cam Đường lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi xách ra, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn một lúc lâu. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn có một cảm giác không chân thực lắm. Cam Đường chợt nhớ ra một chuyện, cô gọi điện cho Tống Giảo Giảo để hẹn cô ấy ăn tối vào ngày mai.
Chuyện của cô và Đoàn Thương Dữ có thể giấu được Kỷ Hựu, Triệu Thanh Nghiên, kể cả là Lục Kinh Tả. Nhưng chắc chắn chuyện này không thể giấu Tống Giảo Giảo được. Hơn nữa Tống Giảo Giảo cũng rất thân thiết với bà Dư, nếu như bà ấy lỡ nói gì đó với cô ấy, đến lúc đó chuyện này lộ ra thì xong đời.
....
Tống Giảo Giảo cầm trên tay hai tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi, vừa mở ra liền nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Tay cô ấy bắt đầu không tự chủ được run lên. Cô ấy khó khăn rời tầm mắt từ bức ảnh nhìn về phía Cam Đường ở phía đối diện.
“Đường, tờ giấy đăng ký kết hôn này... là hàng giả phải không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường: “...”
Cô biết ngay là Tống Giảo Giảo sẽ không tin mà. Mà không nhắc đến cô ấy, đến chính cô cũng còn không tin lắm. Cô chống tay lên má nói: "Thật đấy, đây là hàng thật giá thật, hôm qua vừa mới nhận được.”
Tống Giảo Giảo đơ mất mấy giây, sau đó giọng cô ấy trở nên cao hơn vài đề xi ben: “Làm sao có thể như vậy được? Làm sao cậu có thể kết hôn với Đoàn Thương Dữ được? Mấy năm vừa rồi cậu làm gì có bạn trai cơ chứ?” Đột nhiên Tống Giảo Giảo nghĩ đến chuyện gì đó, tầm mắt của cô ấy dần rơi xuống dưới, sau đó thấp giọng nói: "Đường Đường, cậu và Đoàn Thương Dữ... có khi nào hai người các cậu say rượu sau đó làm bậy, làm cho cậu có thai...”
Cam Đường: “!!!”
“Không có chuyện đó, cậu nghĩ cái gì vậy? Tớ vừa mới trở về chưa bao lâu cả, kể cả... kể cả có cái gì đó, thì bây giờ cũng làm sao đã kiểm tra ra được?” Cam Đường không biết phải nói gì: “Ầy, không có chuyện đó đâu, thực ra hai bọn tớ kết hôn giả đấy.”
Tống Giảo Giảo: “???” Cô ấy giơ 2 tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn lên: “Vậy cái này thì sao?”
“Kết hôn là giả, còn giấy chứng nhận là thật.”
Tống Giảo Giảo: “...”
Cam Đường thở dài một hơi, sau đó kể lại sơ lược một lần về chuyện của cô và Đoàn Thương Dữ.
Tống Giảo Giảo nghe xong trợn trừng mắt, mãi không bình tĩnh lại được. Cô ấy ngơ ngác nhìn Cam Đường, khó khăn mở lời: “Gan của hai cậu... lớn thật đấy.”
Cam Đường: “....” Ai nói không phải đâu? Nếu gan không đủ lớn thì làm sao có thể làm xong ba chuyện nhắc đến kết hôn, gặp ba mẹ, sau đó lấy giấy đăng ký kết hôn trong vòng 4 ngày ngắn ngủi được. “Chuyện của tớ và Đoàn Thương Dữ tớ chỉ nói thật với mỗi mình cậu thôi đấy, cậu nhất định phải giữ bí mật giúp tớ. Đến Lục Kinh Tả cậu cũng không được nói cho cậu ta nghe đâu.”
Tống Giảo Giảo ngơ ngác gật đầu: “Không nói, tớ không nói đâu.” Chuyện này bảo nói thì cô ấy cũng không dám nói ra ngoài.”
Cam