Cam Đường bị Đoàn Thương Dữ kéo ra khỏi Cục Dân chính. Ánh mặt trời chói chang, tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi rực rỡ dưới ánh nắng, cô chớp mắt, ánh mắt lưu luyến không rời khỏi tờ giấy đăng ký kết hôn, chậm rãi nhìn về phía Đoàn Thương Dữ bên người và Đoàn Thương Dữ cũng đang nhìn cô.
Cam Đường nuốt nước bọt: "Chúng ta... kết hôn rồi?"
Đoàn Thương Dữ nhìn cô: “Đúng vậy, chúng ta kết hôn rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu óc Cam Đường trống rỗng, khi tỉnh táo lại thì vội vàng lắc đầu: “Giả, là giả, là giả thôi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Đoàn Thương Dữ lóe lên một tia cảm xúc, khóe miệng hơi nhếch lên, nói với cô: “Đúng vậy, là giả, cho nên cậu cũng không cần phải cảm thấy nặng nề gì đâu. À phải rồi, trước khi đến cậu đã ăn sáng chưa? Đi kiếm gì ăn nhé?”
Dường như Cam Đường đã được những lời nói của Đoàn Thương Dữ xoa dịu, cô thở phào nhẹ nhõm. Sau đó là cảm giác đói bụng ập đến, sáng nay cô chưa ăn thật. Cô nhìn anh, lắc đầu nói: “Chưa kịp ăn, đi kiếm gì đó ăn đi, tôi đói lắm rồi.”
Thần sắc Đoàn Thương Dữ dịu dàng: “Đi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bãi đậu xe cách đó không xa.
“Để tôi lái xe cho.” Đoàn Thương Dữ nói.
Cam Đường ngạc nhiên: "Cậu không lái xe đến đây à?"
Đoàn Thương Dữ nói: “Có nhưng không tiện bằng đi chung một xe.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cam Đường: “Vậy cậu để xe ở đây à?”
“Tối tôi kêu trợ lý Cao đến lái về là được mà.”
Cam Đường gật đầu, cũng đúng. Cô lấy chìa khóa xe trong túi ra đưa cho anh.
Sau khi lên xe, Cam Đường cầm điện thoại search quán ăn sáng gần đây, chọn nhà hàng có đánh giá cao nhất rồi thiết lập điều hướng.
“Đến quán này đi, tôi muốn ăn bánh bao gạch cua.”
Đoàn Thương Dữ: “Được.”
Đoàn Thương Dữ nhanh chóng lái xe vào làn đường, xe của Cam Đường được thiết lập điều hướng nên cô không có điện thoại chơi, chỉ lẳng lặng nhìn túi xách trên đùi. Cô lau mấy lần, muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn ở trong túi ra nhìn thêm lần nữa nhưng nghĩ lại vẫn là thôi. Chưa đến hai giây sau, cô chợt nhớ đến điều gì đó mà nghiêng đầu nhìn Đoàn Thương Dữ: “À phải rồi, có phải chúng ta đã quên ký giấy thỏa thuận gì đó không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ khẽ nhướng mày: “Thỏa thuận gì?”
Cam Đường nói: “Thỏa thuận tiền hôn nhân ấy.”
Đoàn Thương Dữ siết chặt tay lái, nói: “Tôi thấy không cần thiết.”
Cam Đường đảo mắt, nói: “Tuy hai chúng ta kết hôn giả nhưng giấy đăng ký kết hôn và quan hệ hôn nhân là hàng thật giá thật. Nếu sau này ly hôn thật thì cậu phải chia một nửa tài sản cho tôi đấy.” Về phần tại sao không nói đến chuyện cô cũng phải chia một nửa tài sản cho anh thì là bởi vì cô thấy tiền cô có không nhiều bằng số lẻ của anh.
Đoàn Thương Dữ rũ mắt. Ly hôn? Chắc chắn sẽ không có ngày đó. Nhưng anh vẫn cong môi nói: “Được, tôi bằng lòng chia nửa tài sản cho cậu.”
Cam Đường sửng sốt rồi phì cười. Cô thả lỏng người, dựa vào ghế: “Đùa cậu thôi, tôi còn lâu mới lấy tiền của cậu. Đợi sau này cậu gặp được người mình thích thật lòng, hai chúng ta dễ hợp dễ tantan. Cậu yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy cậu không buông đâu.”
Ý cười bên môi Đoàn Thương Dữ dần nhạt nhẽo, anh hỏi: “Còn nếu cậu gặp được người mình thích thì sao?”
“Tất nhiên cũng như thế rồi.” Cam Đường nói như lẽ đương nhiên.
Ánh mắt Thương Dữ trầm xuống, khớp xương ngón tay trên vô lăng ẩn ẩn nổi màu trắng, sau đó anh lại nghe Cam Đường nói.
“Nhưng cậu yên tâm đi, mấy năm này tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, không nghĩ đến chuyện khác.”
Phía trước là cột đèn tín hiệu giao thông, Đoàn Thương Dữ giẫm phanh rồi quay sang nhìn Cam Đường, nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng thế.”
Cam Đường mỉm cười vươn tay về phía anh: “Vậy xem như chúng ta đã nhất trí rồi nhé.”
Đoàn Thưng Dữ cong môi, nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của cô.
…
Hai người ăn sáng xong đi ra cũng đã gần mười một giờ trưa, hoàn toàn không cần ăn trưa nữa.
“Cậu về công ty à?” Cam Đường hỏi anh.
Đoàn Thương Dữ nói: "Hôm nay không đi."
Cam Đường nghịch ngón tay của mình, nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Thực ra, cô không muốn thừa nhận nhưng sau khi sự bốc đồng và dũng khí lui đi, cô có chút sợ hãi không dám về nhà. Tối hôm qua bà Dư vừa đưa sổ hộ khẩu cho mình mà ngày hôm sau cô đã đi làm giấy đăng ký kết hôn, cô sợ bà Dư đánh gãy chân cô mất.
Đoàn Thương Dữ thấy cô cúi đầu nghịch tay, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều, hỏi: “Muốn đi trượt tuyết không?”
Cam Đường lập tức nhìn qua: "Trượt tuyết?"
"Bên quận Tân Giang có một sân trượt tuyết trong nhà mới khai trương, cậu có muốn đi không?”
Cam Đường gật đầu như gà mổ thóc: "Đi đi đi."
Mặc dù Cam Đường không giỏi trượt băng lắm, nhưng cô vẫn rất hứng thú vì có thể chụp ảnh cho Đoàn Thương Dữ. Đáng tiếc là lần này lại không có máy chụp hình, nếu chụp bằng máy ảnh sẽ đẹp hơn nhiều. Cam Đường chụp mấy tấm, bị vẻ đẹp trai của Đoàn Thương Dữ mê hoặc. Người đẹp, ngay cả tư thế trượt tuyết cũng đẹp trai! Sau khi chụp mấy bức, cô lại chuyển thành quay video, video còn đẹp trai hơn ảnh chụp!
Bộ đồ trượt tuyết của Đoàn Thương Dữ là tông đen trắng và xám, dưới bộ đồ trượt tuyết là dáng người cao thẳng. Anh đội mũ bảo hiểm trượt tuyết màu trắng đen, kính bảo hộ che đôi mắt thâm thúy của anh, chỉ để lộ đôi môi hơi mím lại, đường nét quai hàm sắc bén. Cam Đường nhìn anh, không hiểu sao cô bỗng nhớ đến vẻ ngoài tinh anh trong bộ âu phục và giày da kia, cảm giác tương phản quá tuyệt vời!
Trong