Cam Đường ngủ thẳng một giấc đến lúc tỉnh dậy một cách tự nhiên mà không bị ai quấy rầy.
Sau khi mở mắt, đầu cô vẫn còn có chút choáng váng, khó chịu. Tửu lượng của cô quả thật không hề tệ, nhưng trong mấy năm ở nước ngoài, cô cũng chưa từng có một lần nào uống nhiều như tối hôm qua cả.
Có lẽ là do tối hôm qua ở bên cạnh toàn là người quen nên đã khiến cho cô có cảm giác vô cùng yên tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngưng lại khoảng hai giây đã!
Lúc này cô mới theo thói quen quan sát khung cảnh xung quanh, quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn. Đây là phòng ngủ của cô, vậy tối hôm qua cô đã về bằng cách nào?
Cam Đường đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi hồi tưởng lại.
Chẳng mấy chốc, ký ức đêm hôm qua đã dần quay về từng chút một.
Đoàn Thương Dữ đã đưa cô về, đi bằng xe của cô, nhưng mà cô tìm người lái hộ… Cam Đường lại ráng nhớ kỹ hơn một chút, hình như tối hôm qua cô còn chụp ảnh Đoàn Thương Dữ nữa.
Đúng vậy, khẳng định là có chụp luôn! Cô nhớ vụ chụp ảnh này cực kỳ rõ mà. Nghĩ đến đây, Cam Đường lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, chộp lấy điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường, sau khi mở khóa bằng vân tay xong, cô tức tốc mở album ảnh ra, ngón tay lướt vài đường, gần như toàn bộ đều là ảnh của Đoàn Thương Dữ!
Cam Đường mở đại mấy tấm ra, ánh mắt lập tức sáng lên, quả nhiên là người đẹp, chụp sao cũng có thể tạo ra kiệt tác mà!
Cam Đường kích động xốc chăn rời khỏi giường, thói nghiện chỉnh ảnh lại trỗi dậy rồi… Bây giờ cô phải chuyển hình ảnh vào laptop rồi sửa ngay mới được!!!
“Cốc cốc cốc!”
Cửa phòng vang lên gõ, sau đó giọng nói của Dư Lan truyền vào.
"Đường Đường, con dậy chưa?"
Cam Đường vừa cầm cáp dữ liệu liên kết máy tính với điện thoại lại, vừa trả lời: "Con dậy rồi ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa dứt lời, ngay giây sau, cánh cửa phòng ngủ đã bị mở ra, Dư Lan đi vào: "Con dậy rồi à, còn đau đầu không?"
Cam Đường cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Hết đau rồi ạ."
Dư Lan vốn còn muốn trò chuyện với Cam Đường một lát, nhưng thấy cô vừa rời giường đã bắt đầu bận bịu công việc, thế là bà ấy nói: "Con tranh thủ chút thời gian đi rửa mặt đi, mẹ có nấu canh giải rượu cho con này, lát nữa mẹ bưng lên cho con uống."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường đáp: "Dạ mẹ."
Dư Lan xuống lầu lấy canh giải rượu, Cam Đường cũng đã lắp đặt xong đường truyền tự động.
Cô đưa tay lên xoa xoa cái cổ nhức mỏi, sau đó đi vào nhà tắm rửa mặt.
Dư Lan bưng canh giải rượu lên, cẩn thận đặt chén canh ở góc bàn cách xa laptop và điện thoại của cô, tiếp đến gọi với vào Cam Đường đang ở trong nhà tắm: "Đường Đường, mẹ bưng canh giải rượu lên rồi nhé."
"Con biết rồi, con ra ngay đây.” Cam Đường trả lời xong rồi cũng bước ra từ trong phòng tắm.
Dư Lan đi qua giúp Cam Đường sắp xếp giường lại như một thói quen, nhưng ánh mắt lại vừa khéo liếc thấy ảnh chụp đang tải lên laptop của Cam Đường.
Bà ấy tò mò nhìn thêm hai lần, trong nháy mắt đã nhận ra người trẻ tuổi trong ảnh là ai.
Cam Đường đang từ phòng tắm đi ra thì trông thấy Dư Lan đang nhìn chằm chằm vào laptop của mình.
"Bà Dư ơi, bà đang xem gì vậy?"
Dư Lan nghe thấy cô hỏi thì lập tức đứng thẳng người dậy: "Sao con lại chụp quá trời ảnh cho Thương Dữ vậy?"
Cam Đường chú ý tới ánh mắt sáng lấp lánh của bà Dư, trong lòng đột nhiên trỗi dậy một cảm giác có gì đó không đúng lắm mà chẳng thể nào nói thành lời được.
Cô thuận miệng đáp: "Tối hôm qua con uống say, chụp vui vài tấm ấy mà."
Dư Lan nhớ lại dáng vẻ say khướt của cô vào tối qua, cũng hiểu được bệnh nghề nghiệp của cô, thế là bà ấy gật đầu một cái, hóa ra là vậy…
Dư Lan lại nhìn sang ảnh Đoàn Thương Dữ trên laptop, giống như là đã hạ quyết tâm làm gì đó. Tiếp đến, bà ấy kéo cái ghế ở một bên sang rồi ngồi xuống bên cạnh Cam Đường.
"Đường Đường này, Thương Dữ chưa có bạn gái nhỉ?"
Cam Đường vốn đang định bưng chén canh giải rượu ở góc bàn lên uống thì bất thình lình nghe được câu hỏi này của bà Dư, bàn tay nháy mắt khựng lại giữa không trung.
Cô hiểu rồi! Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao mình lại có cái cảm giác sai sai kia rồi! Bà Dư thế mà lại muốn se duyên cho cô với Đoàn Thương Dữ ư?! Thỏ không ăn cỏ gần hang đâu!!!
Dư Lan không đếm xỉa đến bàn tay cứng đờ của Cam Đường, bà ấy đưa chén canh giải rượu vào trong tay cô rồi nói tiếp: "Đường Đường, chẳng lẽ con không cảm thấy Thương Dự trông vô cùng đẹp trai sao? Con xem khuôn mặt kia, vóc người kia của người ta kìa, tướng mạo đàng hoàng, sự nghiệp trong tay lại rất tốt. Thời nay đàn ông như vậy rất hiếm gặp đó."
Cam Đường vô thức đáp lại: "Chẳng phải mẹ không thích doanh nhân ư?"
Sau khi nói hết câu, đến chính bản thân cô cũng thoáng chút sửng sốt.
Nguyên nhân Dư Lan không thích doanh nhân có liên quan đến cuộc hôn nhân đầu tiên của bà ấy.
Dư Lan và Cam Chính Hưng là bạn học thời đại học của nhau, lúc ấy hai người cũng được xem như là Kim Đồng Ngọc Nữ có tiếng trong trường đại học.
Sau khi tốt nghiệp, hai người đã nhanh chóng đăng ký kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân của hai người lại không được gia đình hai bên ủng hộ, nguyên nhân chủ yếu là do không môn đăng hộ đối.
Ba mẹ của Dư Lan đều là giáo viên trung học, cũng tính là người có học thức, chữ nghĩa, lối sống của gia đình rất văn mình, chan hòa. Theo lý mà nói thì gia đình như vậy khá là phổ biến và được ưa chuộng, nhưng so với gia thế vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng của Cam Chính Hưng thì nhà họ Dư lại lộ rõ vị thế quá đỗi bình thường.
Bởi vì có nền tảng tình cảm sâu đậm, sau khi kết hôn, hai người rất nhanh đã có một kết tinh tình yêu.
Hai người bên cạnh nhau rất hòa hợp, nhưng cuộc sống thì làm gì chỉ có mật ngọt đâu chứ?
Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của mẹ chồng, cùng với vô số người đàn bà vây quanh và sự không thấu hiểu của chồng, tình cảm của hai người dần dần xuất hiện vết nứt.
Nghi ngờ, tranh cãi cứ liên tiếp diễn ra, ầm ĩ suốt mấy năm trời. Dư Lan kiệt sức, không cách nào chịu nổi nữa, tình cảm vợ chồng cũng phai nhạt. Cuối cùng, cuộc hôn nhân này chỉ duy trì được năm năm.
Dư Lan nghe Cam Đường nói vậy thì cũng sững người lại. Lúc trước quả thật là vì tấm gương từ Cam Chính Hưng nên bà ấy mới cực kỳ không thích doanh nhân.
Nhưng đó đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, bây giờ Đường Đường lại buột miệng nói như vậy, có khi nào là do vô số lần bà ấy tranh cãi với Cam Chính Hưng lúc trước đã hằn lại bóng ma trong lòng Cam Đường không?
Nghĩ tới đây, Dư Lan chợt thấy hơi lo lắng. Bà ấy nhìn Cam Đường, có chút muốn nói lại thôi.
Lúc này Cam Đường cũng đang thấy khá hối hận, tự dưng lại vạ miệng nói ra câu đó một cách thiếu suy nghĩ như vậy.
Nói trắng ra là bóng ma mà Dư Lan lo lắng kia có tồn tại thật, dù sao thì gần như trong ký ức của cô, những trận cãi vã của ba mẹ chiếm phần nhiều hơn so với cảnh tình tứ, thân thiết. Thay vì muốn sống chung với họ, Cam Đường lại thích ở với ông bà ngoại hơn.
Nhưng đời người mà, có mấy ai mà chẳng có vài chuyện khuất mắc trong lòng đâu chứ? Có điều là ai tách được ra khỏi “bóng ma” đó sớm hơn thôi.
Nhưng “bóng ma” kia cũng có ảnh hưởng gì tới cuộc sống hiện tại của cô đâu, bây giờ cô vẫn đang sống rất tốt đấy thôi.
Nghĩ đến ông bà ngoại, Cam Đường thuận thế chuyển sang đề tài khác: "À đúng rồi mẹ này, chuẩn bị đến năm mới rồi, ông bà ngoại cũng sắp trở về rồi nhỉ?"
Dư Lan cũng thuận theo đó mà đáp: "Vốn ông bà còn nói không về ăn Tết kìa, nhưng sau khi biết con về nước, hai người họ đã lập tức khẳng định sẽ quay về trước Tết đấy."
Từ nhỏ Dư Lan đã không ít lần nghe ba mẹ bảo rằng sau khi về hưu nhất định phải đi ngao du thế giới mới được. Mới đầu Dư Lan còn không cho là thật, cứ nghĩ là ba