Sau cuộc họp kéo dài hơn một tiếng, các giám đốc điều hành cấp cao hiếm khi không nối đuôi nhau trốn khỏi phòng họp, mà sau khi ông chủ và trợ lý Cao rời đi vẫn ngồi lại xì xào bàn tán về việc tại sao hôm nay tâm trạng ông chủ tốt thế.
“Mấy ông nhìn thấy ảnh đại diện We Chat của ông chủ chưa?”
“Cái gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các giám đốc cấp cao lục tục lấy điện thoại ra, lướt xuống xem We Chat của ông chủ. Sau đó bọn họ nhìn thấy ông chủ đổi ảnh đại diện vạn năm không đổi của mình rồi, lần này anh đổi thành ảnh của chính mình... Bọn họ sững sờ, ông chủ là loại người sẽ đặt ảnh đại diện là hình của mình ư? Chắc chắn là không phải! Vì thế, vì sao ông chủ lại lấy ảnh của mình đặt làm ảnh đại diện chứ!
Trong phòng thư ký, mấy cô cậu thư ký đang thảo luận rất sôi nổi.
“Mọi người nói xem là ai đã chụp hình cho ông chủ thế?”
“Không biết nữa, nhưng nói thật là tay nghề của nhiếp ảnh gia này đỉnh thật á.”
Sầm Vi ngồi ở chỗ làm việc của mình, chăm chú nhìn tấm ảnh đại diện mấy giây rồi từ từ úp mặt điện thoại lên bàn, lúc này trong đầu cô ta cũng dần xuất hiện một gương mặt sáng bừng.
Thư ký Chu trở lại chỗ làm việc mới phát hiện sắc mặt Sầm Vi tái nhợt, quan tâm hỏi: "Thư ký Sầm, cô sao vậy? Không khỏe à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Vi hoàn hồn, cô ta lắc đầu: "Không, tôi chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi."
Mãi đến tối, Cam Đường mới để ý thấy Đoàn Thương Dữ đã đổi ảnh đại diện We Chat. Trùng hợp là ảnh anh đổi cũng là góc nghiêng nửa ẩn nửa hiện trong ánh sáng mà cô thích nhất. Cam Đường luôn nhận thức được khuôn mặt của Đoàn Thương Dữ đẹp đến mức nào, nhất là góc nghiêng kia. Đường cong ở cằm sắc bén, mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi hoàn mỹ, đường cong hầu kết nhô ra gợi cảm.
Cam Đường biết anh không thích chụp ảnh, dùng ảnh chính mình làm ảnh đại diện trên We Chat thì càng không. Nhưng bây giờ anh lại đặt ảnh cô chụp làm hình đại diện thì chắc chắn là vì rất vừa lòng với kỹ thuật chụp ảnh đỉnh cao của cô. Nghĩ đến đây, Cam Đường có cảm giác thành tựu cực kỳ, thậm chí còn vui hơn cô chụp hình cho người mẫu quốc tế nữa!
Lúc Đoàn Thương Dữ Thương nhận được tin nhắn của Cam Đường là lúc anh đang rời khỏi biệt thự nhà họ Đoàn. Khi tan làm anh đã nhận được cuộc gọi của Chung Tinh, bảo anh về nhà ăn cơm.
Quan hệ giữa Đoàn Thương Dữ và người trong nhà không được thân thiết bởi vì bọn họ thật sự quá bận, bận đến nỗi một năm chẳng gặp được bao lần, không gọi được mấy cuộc điện thoại. Từ khi anh có ký ức, trong căn biệt thự này chỉ có anh và bà dì chăm sóc, mãi đến khi anh chín tuổi thì ông bà ngoại mới đến định cư ở thành phố S, anh cũng dọn ra khỏi biệt thự và chuyển đến nhà mới của ông bà ngoại.
Năm anh lớp 10, Chung Tinh từ nước ngoài quay về và còn dắt theo đứa em trai ruột mới tròn ba tháng của anh. Đó là lần đầu tiên anh biết đến sự tồn tại của em mình.
Phòng khách bật điều hòa, bầu không khí ấm áp hòa thuận. Hai ba con ngồi đối diện trên ghế sô pha, hai trường phái đối lập rõ ràng. Chung Tinh ngồi bên cạnh Đoàn Thương Dữ, tay còn cầm mấy tấm ảnh chụp. Mười mấy năm nay, khí chất sắc nhọn của nữ cường nhân trên người Chung Tinh đã dần biến mất, thay vào đó là càng thêm dịu dàng quý phái.
Chung Tinh cười nói: “Thương Dữ à, qua năm nay là con hai mươi bảy tuổi rồi đấy, có phải cũng nên suy nghĩ đến chuyện lớn đời người rồi không?” Dứt lời, bà ấy đặt mấy tấm hình chụp lên bàn trà: “Đây là do dì Triệu của con giới thiệu đó, đều là những cô gái tài giỏi, con xem lúc nào có thời gian rảnh thì...”
Đoàn Thương Dữ mở miệng cắt ngang lời Chung Tinh: “Mẹ, dạo này con bận lắm nên mẹ không cần lo mấy chuyện này cho con đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Tinh hé miệng muốn nói gì đó nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Lúc này, Đoàn Minh vẫn luôn đọc báo tài chính kinh không nói gì ở đối diện lại mở miệng: “Bản thân con tự lo được thì mọi người đã không cần lo rồi.”
Chung Tinh nhíu mày: “Lão Đoàn.”
Chung Tinh vội quay đầu nhìn về phía Đoàn Thương Dữ, nhìn sắc mặt anh gần như không thay đổi chút nào thì trong lòng cảm thấy khó tả. Bà ấy và lão Đoàn cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, hai vợ chồng làm ăn từ trong nước phát triển ra ngoài nước, sự nghiệp rất thành công nhưng lại không chú ý đến con cái. Năm Thương Dữ học lớp 10, bà ấy dẫn Thương Nhất vừa mới sinh về nước, hai năm tiếp theo, lão Đoàn cũng dần chuyển hướng làm ăn ở nước ngoài về trong nước.
Mười mấy năm nay, số lần hai cha con gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, không biết từ khi nào mà sự xa cách đã bắt đầu biến thành mối quan hệ như lửa với nước. Hai ba con đã tranh chấp bao lần vì sự sắp xếp sau công việc cuộc sống sau khi tốt nghiệp của anh. Lão Đoàn hy vọng Thương Dữ thừa kế công ty, còn Thương Dữ thì dự định tự gây dựng sự nghiệp. Mỗi lần gặp nhau, hai ba con đều tan rã trong không vui.
Cho đến năm ấy, lão Đoàn đổ bệnh năng, phải kéo từ quỷ môn quan trở về, sau đó Thương Dữ tiếp quản công ty nên quan hệ căng thẳng giữa hai ba con mới dịu bớt. Nhưng dịu bớt kia cũng chỉ là Thương Dữ không thèm tranh chấp với lão Đoàn, khi không cần thiết thì hai người gần như không giao lưu gì. Chung Tinh xem ở trong mắt, đặt ở trong lòng nhưng bất lực không thể làm được gì.
Đoàn Thương Dữ giả vờ như không nghe thấy Đoàn Minh nói chuyện, anh đứng dậy: “Đã muộn rồi, mẹ và ba nghỉ ngơi sớm đi, con về trước đây.”
Chung Tinh liếc mắt nhìn bên ngoài, thấy màn đêm buông xuống, bông tuyết lại bắt đầu rơi lả tả thì không nhịn được hỏi: “Bên ngoài tuyết đang rơi, đêm nay ngủ lại đây đi?”
Đang nói thì Đoàn Thương Nhất dắt con chó Border Collie Bánh Bao Kim Sa của cậu ấy đi vào.
Khi còn