Ông bà ngoại của Đoàn Thương Dữ vẫn sống trong khu dân cư lúc trước, hai bên đường ngoài khu phố trồng toàn cây đại thụ cao lớn, xuân hạ xanh tươi, thu đỏ ấm, đông khô vàng. Bây giờ đang là trời đông lạnh nhất, cành lá xum xuê đã thưa thớt đi. Cam Đường cũng không xa lạ gì với cảnh đường phố này, suốt bốn năm từ năm năm tuổi đến năm chín tuổi, bà Dư đã đưa cô đến sống ở khu này.
Kỳ nghỉ hè năm cô tám tuổi, Đoàn Thương Dữ theo ông bà ngoại chuyển đến khu phố này sống.
Cam Đường ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng ba đối diện với bên trái con đường. Lầu ba là nhà của ông bà ngoại Đoàn Thương Dữ, còn cánh cửa sổ là phòng ngủ của Đoàn Thương Dữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ cũng chú ý đến tầm mắt của Cam Đường, trong đầu anh cũng xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Ngày hè oi bức, anh thường mở cửa sổ. Cành lá cây thủy sam xum xuê kéo dài đến cửa sổ phòng anh, tiếng hòn đá nhỏ đụng đến bức tường bên dưới cửa sổ lanh lảnh. Lúc này sắc trời đã tối, nếu là ban ngày thì bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt tường bên dưới cửa sổ lồi lõm hơn chỗ khác.
Âm thanh lạch cạch lanh lảnh vang lên, mỗi lần nhìn xuống đều có thể nhìn thấy cô đứng ở đối diện, vẫy tay mỉm cười với anh, gọi anh ra ngoài chơi. Đoàn Thương Dữ đã dặn cô bao nhiêu lần là đừng ném đá nữa, nơi này chỉ cách mặt đất mấy mét, cô gọi một tiếng là anh đã có thể nghe rồi nhưng dù anh có nói bao nhiêu lần thì lần sau cô vẫn làm theo ý mình.
Trong xe có hai tiếng cười ăn ý vang vọng, hai người quay đầu nhìn nhau, hiển nhiên là nhớ đến cùng một chuyện.
Tuy đã lâu không về nơi này nhưng Cam Đường vẫn có thể thành thục lái xe vào trong khu, đậu xe trong bãi đậu công cộng của khu phố. Sau khi xuống xe, Đoàn Thương Dữ chủ động lấy đồ bổ ở ghế sau ra, khóa xe lại, hai người sóng vai đi vào trong tòa lầu.
Ra khỏi thang máy, đi gần đến cửa nhà, nhìn thấy cánh cửa sẫm màu quen thuộc, không hiểu sao Cam Đường lại có chút căng thẳng. Ngẫm lại thì cô đã không gặp ông bà ngoại Đoàn Thương Dữ hơn hai năm rồi, tốt nghiệp đại học xong cô phải đi New York. Hai năm đầu sau khi đi, cô quay về đón tết vào kỳ nghỉ đông, cũng có theo Đoàn Thương Dữ đến đây chúc tết. Kỳ nghỉ đông năm ba, cô bận quay chụp [Lan Tú] nên không trở về, chớp mắt cái đã là năm thứ tư rồi.
“Căng thẳng à?” Đoàn Thương Dữ hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cam Đường thành thật gật đầu: “Có chút.”
Đoàn Thương Dữ cười an ủi cô: “Không cần căng thẳng, đâu phải lần đầu tiên gặp đâu.”
Cam Đường ngẫm lại, cũng đúng, từ nhỏ đến lớn cô đến ăn ké mấy bữa rồi? Thân quen đến mức không thể thân quen hơn nữa, không nên căng thẳng mới đúng. Vì thế cô hít thở bình ổn cảm xúc rồi chủ động đi đến gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Bà ngoại Chung ra mở cửa.
Bà ngoại Chung nhìn chằm chằm Cam Đường, không nhịn được mà chào hỏi: “Đường Đường?”
Cam Đường cũng nhìn bà ngoại Chung, bà không khác hai năm trước là bao. Mái tóc hoa râm chải gọn gàng, gương mặt vẫn dịu dàng hòa ái như trước, sự xa lạ và cảm giác căng thẳng trong cô biến mất không còn gì.
“Bà ngoại, năm mới vui vẻ.” Cam Đường đưa túi đồ bổ qua.
Lúc này, ông ngoại Chung cũng từ trong bếp đi ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường: "Ông ngoại, năm mới vui vẻ."
Ông ngoại Chung cười thành tiếng.
Bà ngoại Chung cười cười, đưa đồ bổ dưỡng cho ông ngoại Chung, bà kéo Cam Đường vào nhà: “Lần sau đến đừng có mang mấy thứ đồ bổ này làm gì, phí tiền ra. Chỉ cần cháu đến là bà với ông ngoại đã vui lắm rồi.”
Cam Đường nắm tay bà ngoại Chung, miệng như bôi mật nói: “Ông bà ngoại tốt như thế, cháu mua chút đồ bổ cho ông bà sao có thể gọi là phí tiền được? Bà ngoại, ông ngoại không có gì làm thì nhớ uống nhiều chút, uống hết cháu lại mua cho hai người.”
Bà ngoại Chung nghe thế thì mát lòng mát dạ, cười toe toét.
Dù là bà ngoại Chung hay là ông ngoại Chung thì sự chú ý của hai người đều dành hết lên người Cam Đường hết, hai người quăng đứa cháu trai ra sau đầu luôn rồi. Khi biết Cam Đường đến ăn cơm, bọn họ còn đặc biệt chạy đến siêu thị mua nguyên liệu tươi mới, làm một bàn đồ ăn toàn món Cam Đường thích và có cả món thịt bò hầm khoai tây Cam Đường thương nhớ ngày đêm.
Lúc ăn cơm, bà ngoại Chung cầm đũa chung gắp một miếng thịt bò cho Cam Đường, ôn hòa nói: “Mau nếm thử đi, thử xem có giống vị ngày xưa cháu ăn không.”
Cam Đường cười nói: “Mùi vị này chỉ cần ngửi thôi là cháu biết vẫn là hương vị đó rồi.”
Bà ngoại Chung cười tít mắt.
Cam Đường gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, thịt bò vừa mềm vừa giòn, đúng là hương vị trong ký ức, mắt cô sáng lấp lánh: “Ngon quá đi.”
“Ngon thì ăn nhiều vào, làm cho cháu ăn đấy.” Bà ngoại Chung cười nói.
Ông bà ngoại Chung đã già, ăn không nhiều. Sau khi ăn xong, hai người