Lời này của Tống Giảo Giảo khiến Cam Đường giật mình nôn nóng, cô cuống quít tắt loa, nói với Tống Giảo Giảo: “Cậu đừng có nói tào lao nữa, không có chuyện đó đâu. Giờ tớ đang bận, không nói chuyện với cậu nữa, cúp đây, bái bai.” Dứt lời, cô không đợi Tống Giảo Giảo phản ứng lại đã quyết đoán cúp điện thoại.
Bên này Tống Giảo Giảo nghe tiếng cúp điện thoại ‘tút tút’, vẻ mặt hoang mang.
Không phải là giận chứ? Chỉ đùa chút thôi mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Kinh Tả ôm con trai vừa tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy vợ mình cầm điện thoại, ngẩn ngơ ngồi bên giường.
“Sao thế?” Anh ta hỏi.
Tống Giảo Giảo ngẫm nghĩ, kể chuyện vừa xảy ra cho anh ta nghe. Kể xong, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Anh nói thử xem, có phải Đường Đường đang giận em không?”
Lục Kinh Tả liếc nhìn thời gian trên điện thoại, kiểm soát biểu cảm, an ủi: “Không đâu, em đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy em gọi lại cho cậu ấy, giải thích nha?”
“Đừng, có khi cô ấy đang bận việc thật, mấy tiếng nữa hẵng gọi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Giảo Giảo mím môi, nhớ lại giọng điệu của Cam Đường, hình như không giống như đang giận mà giống như đang bận việc thật. Được rồi, để lát nữa hẵng gọi lại vậy.
Bên này Cam Đường cúp máy, đồng thời cũng chú ý tới ánh mắt của Đoàn Thương Dữ, cô mỉm cười ngượng ngùng giải thích với anh: “Cậu đừng có nghe Giảo Giảo nói bậy bạ, tôi và đàn anh không có chuyện đó đâu, qua tết là anh ấy phải về New York rồi.”
Đoàn Thương Dữ nhìn cô, suy nghĩ một lúc vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu còn thích anh ta à?”
Cam Đường bất đắc dĩ cười, nói: “Nếu là tình cảm nam nữ thì không phải thích, tôi và anh ấy chỉ là bạn bè.”
Đoàn Thương Dữ rũ mắt. Thật ra anh muốn hỏi là cô còn thích Tô Hàng không? Nhưng anh không nói được thành lời, thậm chí anh còn không dám nhắc đến cái tên Tô Hàng ở trước mặt cô. Tô Hàng, Phương Tự, ngay cả cái tên của hai người họ cũng giống nhau đến thế.
Theo anh được biết thì cô chỉ từng hẹn hò với hai người Tô Hàng và Phương Tự.
Một người ba năm, một người ba tháng.
Đã bao nhiêu năm rồi, hình như cô còn chưa buông bỏ Tô Hàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đoàn Thương Dữ càng thêm u ám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường đưa Đoàn Thương Dữ về nhà, Đoàn Thương Dữ không nói câu nào, Cam Đường cũng không biết anh bị làm sao. Cô chỉ cảm nhận được hình như tâm trạng anh không được tốt, cô muốn hỏi anh nhưng phút chốc không nghĩ ra phải hỏi thế nào. Vì thế, dọc đường đi, hai người gần như không giao tiếp gì.
...
Đoàn Thương Dữ nhận ra bản thân có tình cảm khác với Cam Đường vào kỳ nghỉ đông lớp 10 năm ấy. Chung Tinh ôm đứa con trai nhỏ mới tròn ba tháng về nước, anh nhìn bọn họ, đầu óc trống rỗng, sau đoạn hồi ức trống rỗng đó, người đầu tiên anh nghĩ đến là Cam Đường.
Cam Đường sợ lạnh từ nhỏ. Nhưng hôm đó khi cô nhận được cuộc gọi của anh và chạy ra ngoài, cô không hề mang mũ áo khăn choàng, tóc và quần áo phủ đầy bông tuyết, cô lạnh đến hai má và chóp mũi đỏ bừng. Chờ đến khi ngồi trong quán trà sữa bật điều hòa, tay cô cầm trà sữa nóng hầm hập nhưng châm vẫn vô thức lạnh đến run lẩy bẩy.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, bọn họ bước vào lớp 11, lúc này còn không đến hai năm nữa đã phải thi đại học nhưng điểm số của Cam Đường lúc đó chỉ nằm ở mức trên trung bình. Đó là lý do tại sao Đoàn Thương Dữ không dám bày tỏ tình cảm với cô, anh cũng biết Lục Kinh Tả thích Tống Giảo Giảo nhưng để không ảnh hưởng đến việc học của cô ấy nên anh ta cũng kiềm chế kiên trì. Vì thế, anh cũng nhẫn nhịn, định đợi sau khi kỳ thi đại học kết thúc mới bày tỏ tình cảm với cô.
Nhưng anh không ngờ ánh mắt Cam Đường kém đến thế, lại đi thích thằng nhãi Tô Hàng! Anh càng không ngờ là Tô Hàng rõ ràng đã nói bản thân thích những cô gái có khí chất văn chương nghệ thuật nhưng sau khi có kết quả đại học lại đi tỏ tình với Cam Đường, thượng vị thành công.
Khi anh biết nguyện vọng của Tô Hàng là đại học T, còn anh, Cam Đường và đám người Lục Kinh Tả lại đến đại học S thì Đoàn Thương Dự không muốn phủ nhận rằng bản thân đã mừng thầm. Trong màn đêm yên tĩnh, anh còn có ý định đập chậu cướp bông của Tô Hàng vô số lần.
Nhưng mỗi khi ý định này mạnh mẽ xâm chiếm lý trí anh thì trong đầu anh lại xuất hiện gương mặt ngọt ngào của Cam Đường khi nhắc đến Tô Hàng, anh ghen tỵ đến lục phủ ngũ tạng quặn đau. Vì thế, trong gần ba năm bọn họ yêu xa, mặc dù anh và Cam Đường học chung trường đại học, mặc dù có Lục Kinh Tả và bạn bè làm cầu nối, bọn họ có thể mười ngày nửa tháng gặp nhau một lần nhưng anh vẫn kiềm chế bản thân không để ý đến cô. Anh sợ, anh sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó sai trái.
Mãi đến kỳ hai của năm ba, anh biết chuyện Tô Hàng chuẩn bị ra nước ngoài qua miệng Lục Kinh Tả, còn vì sao Lục Kinh Tả biết thì chắc là do bạn gái anh ta – Tống Giảo Giảo nói. Còn vì sao Tống Giảo Giảo biết thì tất nhiên là do Cam Đường nói.
Cứ như thế, Tô Hàng và Cam Đường chia tay trong hòa bình.
Cuối tuần bọn họ cùng nhau liên hoan, ăn gần xong thì Cam Đường đã uống nửa chai bia dựa vào lòng Tống Giảo Giảo nghẹn ngào nức nở. Lúc ấy anh suýt đặt vé máy bay đến đại học T tìm Tô Hàng tính sổ nhưng bị Lục Kinh Tả ngăn lại, nói một câu mà anh nhớ đến tận bây giờ.
“Nhỡ cậu đánh Tô Hàng, cậu ta tỉnh táo lại không ra nước ngoài nữa thì biết làm sao bây giờ? Nhỡ Tô Hàng