_Cô được tự do rồi đó, về tiền mặt thì tôi sẽ trả tất cả nhưng lời tôi hứa thế nên cô về đi.
Nó đứng đơ một hồi rồi chợt hiểu ra vai trò của nó đối với Lam Phong bây giờ đã hết. Nó cố gắng cười gượng rồi đi vào trong nhà xếp hành lý, mấy phút sau nó ra ngoài, nó cười:
_Tạm biệt anh, nhớ gửi tiền đấy nhé!
Vào lúc 12:32, nó và Lam Phong chia tay từ đây và ko bao giờ gặp nhau nữa, có lẽ…
Đi được mấy bước, nó chạy đi rất nhanh mặc dù làng nó rất xa Sài Gòn, vừa chạy vừa khóc, nó khóc rất nhiều…
“Thì ra là vậy, hắn đã có người hắn thích rồi mà, thì ra là hắn thấy tội nghiệp cho người yêu hắn chứ gì, hắn đã được người yêu hắn hôn đâu…”
Những đau khổ để trong lòng mấy ngày qua nó để bay thoảng trong gió với tiếng khóc ko ngừng…
---
Trên đường cao tốc, Nhỏ Diệu vừa nhìn ra ngoài vừa nghĩ gì đó thì chợt nhỏ thấy gì đó, nhỏ ra lệnh cho Quốc Việt.
_Qua đường bên kia đi!
Thấy lạ, Quốc Việt ngạc nhiên:
_Làm gì chứ, đang trên đường cao tốc đó.
_Tôi thấy…
_Thấy gì? – Việt ngu ngơ hỏi.
_Em gái cậu.
Khi nghe nhỏ Diệu nói đến nó, anh lái xe đến đường bên kia mặc cho những chủ nhân của những chiếc xe tham gia trên đường cao tốc phàn nàn, à ko chửi thì có. Vừa đến được đường bên kia, anh dừng lại mở cửa cho nhỏ Diệu, nhỏ Diệu đi ra rồi nhìn kĩ bóng dáng ai đó đang vừa đi vừa khóc. Nhỏ chạy lại nắm lấy tay người đó rồi hỏi:
_Là cậu Yến Nhi hả?
Nó quay lại nhìn thấy nhỏ Diệu, nó hất tay nhỏ Diệu ra rồi lau nước mắt:
_Tôi ko phải là Yến Nhi, tôi là B…Bí…Bích Ngọc. Tên tôi là Bích Ngọc.
Nhỏ Diệu nhìn nó rồi cười:
_Ha ha ha, tôi nhìn lầm người xin lỗi nhé…mà sao cô lại đi bộ trên đường cao tốc chứ?
_Thì tôi… - Nó ấp úng.
_Chắc cô ko bắt được taxi đúng ko? Tôi sẽ chở cô về, nhà cô ở đâu?
Chợt thấy có tia sáng dẫn đường nó đi, nó cười gian rồi nói:
_Thực ra thì tôi tên là Yến Nhi, Nguyễn Yến Nhi, do bị chồng đá tôi và đi yêu người con gái khác nên tôi…hức hức…
Nhỏ Diệu trước giờ luôn thương cảm cho những người có hoàn cảnh nghèo nên nhỏ an ủi nó:
_Thôi được rồi, tôi sẽ chở cô đến nhà chồng cô và tôi sẽ nói giúp cho cô và chồng làm lành lại, được chứ?
Bắt lấy được cơ hội, nó lau đi nước mắt rồi lại rưng rưng:
_Cảm ơn cô nhiều lắm.
Vào 2:00, nó lại trở về ngôi nhà mà nó đã có thói quen sống trong đó, nó quăng cái