_Diệu. – Cả ba cùng đồng thanh khi nhìn thấy nhỏ Diệu và nhìn nhau.
Nhỏ Diệu cầm cái túi quà nhìn nó rồi thả ra chỉ nó:
_Là cô sao?
_He he… - Nó lấy tay gãi đầu, cười.
Mỹ Như và Tuyết Mai ko hiểu gì hết, hai cô nàng nhà ta há hốc mồm rồi hỏi:
_Là sao?
_Thôi được, rồi để đây giải thích.
Sau mấy tiếng giải thích, kẻ hiểu kẻ chả hiểu cái đếch gì cả nhưng sau đó thì ai cũng hiểu chuyện hết và tất cả mọi người đều cười hehe với nhau và cùng chơi với nhau như xưa.
_Sao rồi Yến Nhi, dù sao bà ko phải là Yến Nhi đó (hồi xưa) nhưng ít ra bà cũng phải có tình cảm cho anh Lam Phong của tui chớ. – Nhỏ Diệu vừa ngồi nhâm nhi bánh vừa hỏi nó.
Nó thì ăn kem, vừa nhắc đến cái tên “Lam Phong” thì nó lại điên lên:
_Cái tên đó nghĩ hắn là ai chớ, lúc đầu thì nói tui giả vờ làm bạn gái hắn rồi giả vờ hiền lành với tui, còn lấy tiền dụ tui nữa chứ, rồi tự nhiên ác độc đuổi tui ra khỏi nhà hắn, nếu như hắn về tui sẽ cho hắn ăn đá.
Mỹ Như rùng mình:
_Bà sao dữ vậy hả? Tui thấy khác Yến Nhi kia quá.
_Tui là Nguyễn Yến Nhi mà.
Tuyết Mai đứng lên choàng tay vào cổ nó và Mỹ Như rồi nói:
_Thôi mấy bà, chúng ta cần gì phải quan tâm đến mấy bọn con trai chứ, quẩy cái đã.
_Ờ.
Vào lúc 3:00, nó ra về. Nó ko về nhà Lam Phong mà đi lang thang đâu đó chơi. Đã 3h nhưng vẫn còn nắng, nắng dịu nên nó có thễ đi dạo trên con đường này, nó đang thanh thản đi thì bỗng nhiên có chiếc xe ô tô giống như Lam Phong