A Vụ ngồi trước gương trang điểm, chăm chú chải mái tóc đen nhánh, bóng mượt. Tử Phiến mang nước rửa mặt bước vào, nhướng mày hỏi Tử Nghiên đang hầu hạ trong phòng: "Vẫn còn chải à, muội đã phải múc nước ba lần rồi đấy!"
Tử Nghiên vội vàng ra hiệu bằng tay, ý bảo Tử Phiến chớ lên tiếng.
Trong phòng này ai chẳng biết Lục tiểu thư sau khi khỏi bệnh thì tính tình trở lên kì quái, cả ngày chỉ biết ngồi đờ vẫn trước gương trang điểm. Vì lão thái thái thương cơ thể bệnh tật, yếu đuối, miễn cho việc sớm tối đến thỉnh an, nên nàng càng được thể ngồi trước gương cả ngày. Mặc dù nàng vẫn ít nói như trước, nhưng người gần gũi hầu hạ nàng như Tử Nghiên vẫn cảm thấy có gì đó khác trước.
Điều dễ nhận thấy ở chỗ Lục tiểu thư trước kia là một người rất tốt tính, hiền lành, dù bọn nha hoàn có giở tính trẻ con hay phàn nàn, nàng cũng không trách mắng, còn thường xuyên xin lỗi họ. Cứ như lời nói vừa nãy của Tử Phiến, nếu như đổi lại là trước kia, Lục tiểu thư chắc chắn sẽ rửa mặt ngay, đâu có để Tử Phiến múc nước nhiều lần như vậy.
Hôm nay, khi Tử Phiến bước đến bảo Lục tiểu thư rửa mặt, nàng chỉ hơi nhúng ngón tay vào chậu nước để thử độ ấm rồi lập tức nhíu mày thu tay về.
Tử Phiến bưng chậu nước lên, quay lưng bước đi và tiếc nhìn Tử Nghiên, hai người cùng bước ra khỏi phòng. Đến đầu hồi, Tử Phiến không chịu nổi nữa càu nhàu: "Cô ta làm thế là có ý gì? Có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải đày đọa người ta như vậy?"
Tử Nghiên kéo tay thị xuống, ý muốn bảo Tử Phiến nói nhỏ một chút.
Tử Phiến hất tay Tử Nghiên ra, quay về hướng gian phòng phía Đông nơi Lục tiểu thư ở, bĩu môi nói: "Làm người cao quý thì sao, chẳng lẽ khỏi ốm xong là muốn sánh ngang với Ngũ tiểu thư sao? Ngũ tiểu thư là con gái của lão gia và đại phu nhân ở đại phòng, lại là tài nữ nổi tiếng kinh thành mà cũng đâu có kén cá chọn canh như thế!"
Tử Nghiên kêu lên: "Ôi chao, muội chỉ là một cô hầu nhỏ bé, sao lại dám nói năng hỗn hào như vậy. Dù Tam gia nhà ta có là con thứ thật đấy, nhưng Lục tiểu thư dù sao cũng là châu ngọc của Tam gia và Tam phu nhân, dù phu nhân nhà ta nói là không muốn trị tội bất cứ ai, nhưng những kẻ hầu người hạ trong nhà này như chúng ta không phải đều nằm trong tay của phu nhân sao? Ta thấy Lục tiểu thư đã khỏe lại rồi, hành xử cũng không còn như trước, muội không thể hầu hạ tùy tiện đại khái như vậy đâu."
Tử Phiến "xì" một tiếng, tỏ vẻ bực tức. "Hành xử không như trước gì chứ, chẳng phải là muốn bắt chước theo Ngũ tiểu thư sao? Nhưng muội thấy cô ta chỉ cần cười thôi cũng thấy giống Đông Thi hiệu[1] ..., hiệu... gì ấy nhỉ, muội quên rồi, lần trước thiếu gia còn nói gì về Lục tiểu thư ấy nhỉ?" Tử Phiến ngoác miệng cười.
[1] ĐÔNG THI HIỆU TẦN 东施效颦
Hiệu 效: mô phỏng, bắt chước. Tần 颦: chau mày, nhăn mày. Ví bắt chước một cách hồ đồ, kết quả phản tác dụng. Điển xuất từ Trang Tử - Thiên vận 庄子 - 天运. Tương truyền vào thời Xuân Thu, khi mĩ nữ nước Việt là Tây Thi 西施 sinh bệnh thường lấy tay ôm ngực, nhăn đôi mày lại. Một cô gái xấu xí bên hàng xóm nhìn thấy, cho tư thái đó của Tây Thi là đẹp nên cũng bắt chước ôm ngực nhăn mày. Kết quả khiến mọi người sợ, có người đóng chặt cửa không dám ra, có người bỏ chạy thật xa.
Tử Nghiên lại chẳng thấy buồn cười chút nào. "Muội đấy, chỉ được cái ăn nói ngang ngược, nếu đổi lại trước kia, mấy lời này muội thường nói thẳng với tiểu thư, đâu có kéo ta ra đây mà thì thà thì thào."
Tử Phiến nghe thấy thế thì ngại quá, nói lảng: "Muội đi múc nước đây."
"Này, đợi đã, muội múc nhiều nước thế mà tiểu thư có hài lòng đâu, nhưng cũng đừng lười biếng, mang bình nước nóng vào phòng rồi hãy pha, đỡ phải chạy đi chạy lại." Tử Nghiên vội vàng đuổi theo dặn dò Tử Phiến.
Lúc Tử Phiến, Tử Nghiên bước ra khỏi cửa thì thầm to nhỏ thì A Vụ ở trong phòng vẫn còn đang chải đầu và nhìn vào gương, nhìn thế nào cũng không thấy chán. Không hiểu sao người này lại xinh đẹp đến vậy, nàng có ngắm cả đời cũng không thấy chán gương mặt này. Mặc dù mới chỉ là cô bé gần sáu, bảy tuổi, nhưng gương mặt này trong tương lai hẳn là vô cùng diễm lệ.
Chính vì gương mặt ấy nên nàng mới mượn xác hoàn hồn vào gia đình có thân phận thấp kém này, chứ nếu không nàng thà tình nguyện chết còn hơn.
Còn nhớ kiếp trước, xuất thân của nàng mới cao quý làm sao! Mẹ nàng là Trưởng Công chúa trong triều, Hoàng đế là cậu ruột của nàng, vô cùng yêu thương nàng. Chỉ tiếc nàng phúc nông mệnh mỏng, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, uống thuốc như uống nước mà cũng chẳng thấm vào đâu.
Xét về dung mạo của nàng, mặc dù không đến nỗi nào, nhưng vì không thể chống chọi nổi với căn bệnh kéo dài nhiều năm nên dù có bôi thuốc gì lên tóc, đắp cao gì vào da, cũng không thể chữa được căn bệnh rụng tóc và làn da vàng vọt.
Vì lẽ ấy, dù nàng được cậu ruột là Hoàng đế sắc phong làm Quận chúa Khang Ninh tài danh lẫy lừng, nhưng cũng không thể so được với người biểu tỷ có gương mặt xinh đẹp Cố Tích Huệ. Dù nàng có cố gắng thế nào, ngoan ngoãn ra sao thì mọi người vẫn chỉ yêu thích một trong hai mỹ nhân đẹp nhất kinh thành là biểu tỷ nàng.
Còn nhớ lúc trước, A Vụ và Cố Tích Huệ đều thương thầm tài tử đệ nhất kinh thành Đường Tú Cẩn - nhị công tử của Uyên các Đại học sĩ Đường Tấn Sơn, và kết quả đương nhiên vẫn là tài tử họ Đường này nhìn trúng "đồ bị thịt" Cố Tích Huệ.
Cuối cùng, Quận chúa Khang NInh vì sức khỏe yếu ớt không thể lấy ai mà cũng chẳng ai nhòm ngó tới, chống chọi với bệnh tật đến năm hơn hai mươi tuổi thì qua đời.
A Vụ vạn lần không ngờ rằng mình lại đầu thai vào thân phận của Lục tiểu thư ở Tam phòng của phủ An Quốc Công Vinh. Thế nên A Vụ không còn là A Vụ nữa, mà trở thành Lục tiểu thư "ngây thơ nhỏ dại" của Vinh phủ.
A Vụ thật sự không hiểu rõ lắm về Lục tiểu thư này, kiếp trước nàng cũng không nghe đến sự tồn tại của cô, liên kết các sự kiện lại mới biết cô nhóc là con gái ruột của Vinh tam gia, còn ông là con vợ lẽ của An Quốc Công. Vinh tam gia có hai trai, một gái, cô con gái út tên là Vinh Vật Ưu, tên thường gọi là Lục tiểu thư. Ngũ tiểu thư mà Tử Phiến nhắc đến chính là tài nữ kinh thành Vinh Uyển, người này thì A Vụ biết khá rõ, cô ta chính là mỹ nhân còn lại trong kinh thành, sắc đẹp sánh ngang với Cố Tích Huệ.
A Vụ ngắm nhìn dung nhan trong gương, mặc dù mới sáu, bảy tuổi, nhưng gương mặt non nớt này lại ẩn giấu sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành trong tương lai. Thầm nghĩ sau này lớn lên sắc đẹp của Vinh Vật Ưu sẽ chẳng hề thua kém Cố Tích Huệ, A Vụ không hiểu sao mình lại chẳng biết cô nhóc này.
Lúc Tử Nghiên bước vào phòng, A Vụ mới định thần lại. Nàng nhận thấy mấy nha hoàn trong nhà này chẳng có phép tắc gì hết. Cha nàng là con bà vợ lẽ, nhưng dù gì nàng cũng là chủ nhân danh chính ngôn thuận của phủ An Quốc Công, vậy mà bọn họ đều cư xử rất thô lỗ. Chẳng hiểu Vinh Vật Ưu ngày trước nghĩ như thế nào, uổng công kêu là Vật Ưu[2], cứ theo A Vụ thấy, phải gọi cô ấy là Đa Ưu mới đúng.
[2] Vật Ưu: có nghĩa là vô lo, vô nghĩ.
Cứ theo tính cách trước đây của A Vụ thì khi nhìn thấy cảnh tượng này, nàng chỉ muốn ra tay trừng phạt, nổi trận lôi đình đuổi hết bọn họ đi, thay người mới. Khốn nỗi, mấy ngày nay, A Vụ loáng thoáng nhận thấy, tiền thân của nàng là người cực kì yếu đuối, nhu nhược, tốt bụng, dễ bắt nạt. A Vụ muốn làm theo ý mình nhưng lại sợ chẳng mấy chốc lại có đạo sĩ đến nhà trừ tà cho nàng.
"Ngươi đi đâu đấy, muốn uống ngụm nước cũng không biết kêu ai!" A Vụ lên tiếng phàn nàn.
Tử Nghiên than thầm: Sao mình lại quên mất việc