Thôi Thị vừa đến thượng phòng hầu hạ lão thái thái trở về, A Vụ liền đứng dậy bước đến trước mặt mẹ.
"Mẫu thân vừa đến chỗ lão thái thái về, lão thái thái có khỏe không ạ?"
Khi tiểu nha hoàn vén rèm lụa lên, Thôi Thị thấy A Vụ đứng ở cửa liền tươi cười rạng rỡ.
Cha mẹ ruột của A Vụ có trông thấy nàng thì cũng chỉ ngẩn người nhìn trong giây lát chứ không có niềm nở như Thôi Thị. Bà thấy hôm nay A Vụ có gì đó rất khác, ngày trước con bé thích ăn mặc giống Ngũ tiểu thư, trông thì xinh xắn nhưng lại già dặn như bà cụ non, tựa như bông mẫu đơn bị ai đó phủ lên một lớp mạ vàng cứng nhắc, chẳng hài hòa chút nào. Nhưng hôm nay con bé thướt tha, hồn nhiên, đáng yêu khiến trong lòng người mẹ như Thôi Thị không biết thể hiện tình yêu thương của mình như thế nào, chỉ muốn ôm con vào lòng cưng nựng. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng trong cử chỉ của A Vụ đã toát lên vẻ yểu điệu, đài các vô cùng cuốn hút.
Thôi Thị ôm A Vụ vào lòng, yêu thương hôn lên má rồi nói: "Con gái xinh đẹp của mẹ, con vẫn còn đang bệnh sao lại đến đây, mẹ vừa nói với mấy nha hoàn là sẽ đi thăm con đấy." Thôi Thị trìu mến nhìn A Vụ. "A Vật mới khỏe lên một chút, vậy sáng nay đã ăn được gì rồi, có hợp khẩu vị không?"
Nghe hai từ "A Vật" thân thiết, mặc dù chỉ là đồng âm không đồng nghĩa, nhưng A Vụ lại thấy cảm động, nàng nhớ đến người mẹ đã từng yêu thương mình hai mươi mấy năm không biết giờ này sống ra sao...
Chỉ biết kiếp này A Vụ đã trở thành A Vật, nhưng để tiện cho việc kể chuyện, sau này chúng ta sẽ gọi nàng là A Vụ.
A Vụ quan sát đồ đạc bằng gỗ bày biện trong phòng, dù trông có vẻ quý giá, nhưng đều là loại gỗ ghép từ nhiều tấm khác nhau, không cao sang như đồ được làm bằng cả tấm gỗ lớn. A Vụ nhất thời thở dài, ông trời quả nhiên không thiên vị một ai, dù kiếp này nàng có khuôn mặt xinh đẹp hơn kiếp trước thật, nhưng địa vị lại chẳng ra làm sao!
Kiếp trước nàng cao ngạo, kiêu hãnh, lúc nào cũng so sánh với Cố Tích Huệ, để rồi sức tàn lực kiệt khiến cha mẹ sầu khổ. Kiếp này nàng tự nhủ phải sống thật tốt, tích đức thật nhiều mới được.
"Hợp khẩu vị ạ, đặc biệt là món bánh củ mài nhân đậu đỏ rất ngon." Mặc dù món ăn ở đây không thể ngon bằng món ăn ở trong phủ Công chúa, nhưng cũng tạm được, A Vụ thầm than thở.
"Nếu con thích ăn, ngày mai mẹ lại bảo nhà bếp nấu cho con." Thôi Thị nhìn ngắm A Vụ với vẻ mặt yêu thương, chiều chuộng. "Sức khỏe con đã khá hơn, da mặt cũng đã hồng hào hơn rồi đấy."
Bà nói xong, nhớ đến việc nhà bếp gây khó dễ thì bất giác nhíu mày, chạnh lòng nghĩ đến cô con gái đáng yêu, xinh xắn. Nếu con bé không đầu thai nhầm vào bụng bà thì đâu đến nỗi phải sống những ngày tháng bần hàn, ngay cả món ăn yêu thích cũng không được ăn thoải mái thế này.
Thôi Thị chỉnh lại tóc cho A Vụ với tâm trạng buồn bã, dù thường ngày bị đám con gái của bà cả và bà hai coi thường, nhưng A Vụ lại rất thích chơi cùng với chúng. A Vụ bị bệnh lần này cũng là do Vinh Ngũ gây ra, nếu không phải Vinh Ngũ, Vinh Tứ đùa ác lừa A Vụ đi lấy đồ gì đó cho bọn chúng thì A Vụ đâu có bị dầm mưa đến nỗi suýt mất mạng.
"Sao hôm nay con lại để kiểu tóc này?" Thôi Thị chỉnh lại tóc cho A Vụ, bình thường con bé thích bắt chước theo Vinh Ngũ, nhỏ tuổi mà cứ muốn làm người lớn, phải chải kiểu tóc giống như đại cô nương thì mới ưng ý. Nếu tính cả tuổi mụ thì Vinh Ngũ năm nay mười một tuổi, còn A Vụ mới chưa đầy tám tuổi.
"Không đẹp ạ?" A Vụ dè dặt hỏi.
"Sao lại không đẹp, con gái mẹ mặc cái gì cũng đẹp hết!" Thôi Thị tự hào nói.
Thôi Thị nói rất thật lòng, trông A Vụ cực kỳ diễm lệ, lại đang ở độ tuổi ngây thơ, đáng yêu nên nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
"Mẹ, con muốn may vài bộ quần áo mới được không ạ?" A Vụ khẽ kéo vạt áo của Thôi Thị.
Thôi Thị nhìn vào đôi mắt to tròn, sáng rực của A Vụ, không nỡ từ chối. "Chỉ cần con thích là được." Bà vỗ vỗ vào tay A Vụ cưng nựng.
"Mẹ lúc nào cũng thương con nhất!" A Vụ vùi đầu vào lòng Thôi Thị. Còn nhớ trước kia, Quận chúa chỉ cần dùng vẻ mặt nũng nịu, cha mẹ nàng cũng đã không thể chống lại được "chiêu" này, nói gì đến Thôi Thị.
Thôi Thị bật cười xoa đầu A Vụ. "Con ấy à, khỏi bệnh rồi lại quay sang làm nũng mẹ là sao hả?"
A Vụ mỉm cười không đáp, nghĩ thầm, có lẽ nàng của kiếp trước không gần gũi với mẹ lắm. Lúc rảnh rỗi, A Vụ thường lật giở bút tích non nớt của tiền thân để lại, tuy còn nhỏ nhưng cô nhóc này đã đa sầu đa cảm, lại ham hư vinh, luôn muốn học theo Vinh Ngũ, mặt dày bám theo người ta, bất chấp người ta đối xử lạnh nhạt thế nào.
Hôm nay chứng kiến Thôi Thị ngạc nhiên với hành động làm nũng của con gái, A Vụ càng coi thường tiền thân của nàng, chẳng lẽ chỉ vì mẹ mình là con vợ lẽ mà bắt chước theo Vinh Ngũ có vài phần coi khinh mẹ đẻ thì thật chẳng ra làm sao.
A Vụ không thể là người tầm thường, nực cười như tiền thân của nàng được!
Những ngày bị bệnh nằm trên giường, nàng đã nghe không ít những lời xì xào về tiền thân của mình. Những việc đúng đắn của một chủ nhân thì cô ấy không làm, ngược lại lúc nào cũng bắt chước Vinh Ngũ, gần đến mức thành bệnh. Trong phủ này, ngay cả một nha hoàn cũng có phần coi thường cách sống của cô ấy. Chỉ có Thôi Thị và Vinh tam gia là thật lòng yêu thương con gái, dung túng cho những hành vi không giới hạn của cô ấy.
"Hôm nay mẹ định làm gì ạ?"