Một lúc sau, Vinh Giới mười ba tuổi cùng Vinh Ngân mười tuổi học xong, đến chỗ Thôi Thị vấn an làm cả căn phòng trở nên náo nhiệt.
Mặc dù đồ đạc của Tam phòng khá sơ sài, xấu xí nhưng ba người con của họ, hai trai một gái lại vô cùng xinh xắn, đáng yêu. Vinh Giới là người tính tình phóng khoáng, chân thành, Vinh Ngân thì ngây thơ, hồn nhiên, vừa nhìn đã có cảm tình.
"Muội trông khá hơn rồi đấy, ta và ngũ ca vừa bảo nhau đến thỉnh an mẫu thân xong là sẽ đi thăm muội." Người nói câu này là Vinh Ngân, thất ca của A Vụ. Cậu giơ cái ống đựng bút bằng trúc khắc hình ông Thọ từ sau lưng ra. "Ta nhìn thấy thứ này sau khi tan học nên mua đấy, muội có thích không?"
Hộp bút thủ công trông thô sơ, xấu xí, trúc thì non, chỉ có hình ông Thọ là ngộ nghĩnh, đáng yêu. Đồ chơi này làm sao mà lọt vào mắt của A Vụ được, nhưng vì nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Vinh Ngân, trong lòng nàng thoáng xúc động nên mới cầm lấy. "Trông ông Thọ này đáng yêu quá!"
Vinh Giới nghe thấy thế thì bật cười, biết thế là A Vụ không thích rồi.
Vinh Ngân gãi đầu mỉm cười. "Ở đấy chẳng có gì hay, hôm nào ta sẽ chọn cho muội cái khác đẹp hơn."
Đúng lúc này, Tư Họa mang hộp cơm về, Thôi Thị mỉm cười nhìn ba huynh muội dùng cơm, sau khi sắp xếp thật chu đáo cho các con, bà lại thu xếp lên thượng phòng hầu hạ lão thái thái.
"Mẹ dùng cơm cùng chúng con rồi hãy đi, nếu đi hầu hạ lão thái thái luôn thì không biết bao giờ mẹ mới được dùng bữa." A Vụ quan tâm nói.
A Vụ vừa nói xong, Thôi Thị cùng Vinh Ngân, Vinh Giới liền kinh ngạc nhìn nàng. Lúc này, A Vụ mới vỡ lẽ mình lắm lời và nói sai cái gì đó rồi. Đợi Thôi Thị đi khỏi, A Vụ mượn cớ mình còn nhỏ nói bóng gió vài câu với hai ca ca, sau đó mới biết, An Quốc Công lão thái thái không lương thiện, hiền từ như lúc tiếp khách, mà ở nơi riêng tư, bà luôn đối xử với mấy nàng dâu vô cùng hà khắc. Bà chưa dùng cơm thì đố cô con dâu nào dám dùng cơm trước!
Dùng xong bữa, Vinh Giới, Vinh Ngân về phòng làm bài tập. A Vụ thấy một mình buồn chán nên đi theo họ. Nàng cũng không muốn làm phiền Vinh Giới, Vinh Ngân nên tự lấy bút mực giấy nghiên ra luyện chữ.
Nói về việc viết chữ, đây lại là điều đáng tiếc vô cùng lớn của A Vụ. Kiếp trước, vì cơ thể suy nhược, tay yếu, nên tâm tư dư thừa mà lực không đủ, nét chữ thiếu cốt cách, cái hồn cần có. Đối với một người luôn theo đuổi sự hoàn mĩ như A Vụ thì đó là thất bại lớn nhất trong cuộc đời, muốn trở thành tài nữ bậc nhất kinh thành mà một chữ cùng không viết ra hồn thì quả là đáng tiếc.
Hồi lâu, Vinh Giới thấy A Vụ vùi đầu chăm chú luyện chữ thì rất tò mò. Vinh Giới biết rất rõ vị muội muội chẳng có chút thiên phú nào về đọc sách luyện chữ, hằng ngày luyện chữ cũng là để đối phó mà thôi. Hôm nay trời đẹp hay sao mà muội ấy lại có thể yên tĩnh tập trung đến thế nhỉ!
Vinh Giới đứng bên cạnh thầm quan sát A Vụ tô chữ, thấy nàng đã tô được cả một trang chữ Ngu Thế Nam [1], một trang chữ Âu Dương Tuân [2], lại một trang chữ Nhan Chân Khanh [3], bây giờ đang tô chữ Liễu Công Quyền [4].
[1] Ngu Thế Nam (558 - 638) tên chữ Bá Thi, là nhân vật chính trị, nhà văn học