Đến bữa, A Vụ cảm thấy một mình buồn chán liền đến phòng chính, nhưng nàng lại thấy trong phòng yên lặng lạ thường. Thời điểm này đáng lẽ phải bận rộn nhất, nhưng riêng đối với gia nhân ở phòng nàng thì lại là thời điểm dễ lười biếng nhất.
Họ có thể mượn cớ mang lồng cơm đi cho chủ, rồi sau đó hai ba người tụ tập đi chơi. Họ có thể đến phòng nào đó rồi mải nói chuyện quên về. Mấy gia nhân tính giảo hoạt lại càng không thấy đâu, có lẽ đã về từ sớm để chăm sóc cho chồng con rồi.
A Vụ nhíu mày, thực sự không thể giương mắt nhìn tình trạng này tiếp diễn được nữa, nhưng mới bước vào hành lang, nàng đã nghe thấy tiếng nói vọng ra.
"Phu nhân, lão nô không có ý gì, nhưng sao phu nhân lại để Lục tiểu thư đòi hỏi như vậy chứ. Lần trước vừa mới may áo mùa xuân, lần này phu nhân lại phải lấy vốn riêng ra để may áo mới, tiểu thư tuổi còn nhỏ, cơ thể lại đang trong giai đoạn phát triển, may bây giờ sang năm cũng đâu mặc được nữa, thế không phải là rất lãng phí sao?" Người nói mấy lời này chính là nha hoàn Lý Lập Sơn Gia hầu hạ Thôi Thị.
A Vụ không cố tình đứng ở góc tường nghe trộm, chỉ vì trong câu chuyện có nhắc đến nàng, mà nàng đang hiểu mơ hồ về tình hình trong phủ nên muốn hiểu rõ hơn, vì thế mới gần như nín thở, chăm chú lắng nghe tiếp.
"Nhưng ta có thể tạm thời lo liệu được!" Thôi Thị thở dài một tiếng.
"Phu nhân cũng biết, ngân lượng phủ cấp cho tam gia và hai vị thiếu gia rất ít, mỗi tháng đều chi không đủ. Tam gia lại đi học, lần nào về cũng lấy thêm bạc, phu nhân phải bán trang sức đi trang trải, đến bây giờ liệu còn lại bao nhiêu? Dạo trước tiểu thư bị bệnh, cần có nhân sâm bồi bổ khí huyết, lão nô đi vay mượn ở chỗ nhị phu nhân, vậy mà cái con tiện nhân nha hoàn Thúy Bình đó chỉ nhét mấy đòng tiền lẻ cho lão nô, cuối cùng chẳng phải phu nhân lại lấy vốn riêng ra mua nhân sâm cho tiểu thư ư? Những thứ mà tiểu thư cần ăn lúc ốm, thứ nào cũng phải chi tiền lo lót cho nhà bếp thì họ mới chịu làm. Ngày mai, tiểu thư muốn ăn bánh củ mài, chúng ta lại phải đưa cho họ ba trăm đồng, như vậy đầu bếp nhà họ Lâm đó mới chịu nấu cho ăn."
"Đủ rồi, đủ rồi!" Thôi Thị đau đầu ngắt lời Lý Lập Sơn Gia. "Ta biết là khó khăn, đợi đầu tháng phát ngân lượng thì sẽ thoải mái hơn. Một người mẹ vô dụng như ta thật không phải với A Vật, chút yêu cầu nhỏ nhoi của con bé mà ta cũng không đáp ứng được, sau này còn mặt mũi nào nhìn nó. Ngươi hãy lấy chuỗi ngọc cài đầu của ta mang đi bán rồi may cho A Vật vài cái áo."
"Phu nhân chỉ có mỗi chuỗi ngọc đó với một chiếc trâm kim ngọc lan, nếu như bán cái này đi, sau này ra ngoài chỉ có mỗi chiếc trâm kim ngọc lan, mấy người hay coi thường phu nhân không phải sẽ càng cười chê sao?" Lý Lập Sơn Gia lo lắng nói.
"Chẳng phải bây giờ họ vẫn đang cười chê ta đấy sao?" Thôi Thị buồn bã nói. "Ta chỉ mong sao A Vật của ta không bị ai cười nhạo thôi."
Nhưng rõ ràng tiểu thư mới là người bị cười nhạo nhiều nhất! Lý Lập Sơn Gia trộm nghĩ, không dám nói những lời này cho Thôi Thị nghe, sợ bà đau lòng.
"Hôm qua, chuyện lão nô nói với phu nhân, chắc phu nhân cũng đã có chủ ý. Trên phố Trường Dương đó có một cửa hàng đang muốn đổi chủ, chúng ta chỉ cần gom góp mua lại , sau này cũng có thể chèo chống kiếm chút sinh nhai."
A Vụ đứng ở ngoài hành lang nghĩ bụng Thôi Thị sẽ nhíu mày cho