Phơi xong bộ quần áo cuối cùng trong vườn, Minh Tư ngẩng đầu, nhìn trời xanh rộng lớn, tâm tình cũng tốt đẹp tựa như muốn tung bay lên không trung vậy.
Thu hồi tầm mắt, cầm lên giỏ quần áo trên mặt đất, vừa bước vào nhà, liền nhìn thấy áp suất thấp quanh thân Sở Khanh Hàm, cùng Hồng Lâm đứng thẳng tắp bên cạnh nhưng mặt mày xanh mét như cọng cải thìa.
Hơi thở của Sở Khanh Hàm từ đầu đến cuối đều lạnh như băng, khi nhìn đến Minh Tư thì sắc mặt mới dần dần hòa hoãn, đứng dậy, tự nhiên nhận lấy giỏ quần áo trong tay Minh Tư, bỏ vào phòng tắm.
Minh Tư nhìn nhìn Hồng Lâm, giữa bọn họ rất ít tiếp xúc, cho nên so với Lục Phong, cậu cùng Hồng Lâm chỉ tính là gật đầu xã giao. Dù không tiếp xúc qua mấy lần nhưng cậu cảm thấy người này tính cách rất tương tự Tiêu Viễn, coi như là yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, Minh Tư mặc dù không muốn hỏi, nhưng vẫn chuyển hướng sang Sở Khanh Hàm, “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không có gì.” Dù hơi thở không nhấp nhô phập phồng, Minh Tư vẫn có thể cảm giác được Sở Khanh Hàm không vui, nhưng loại tâm tình này từ đâu tới, sao lại khiến cho hắn buồn bực như vậy, “Khanh Hàm, em đánh rơi chiếc khăn trên bãi cỏ rồi, anh giúp em lấy tới đây đi.”
“Ừm.” Đối với Minh Tư, Sở Khanh Hàm chưa bao giờ cự tuyệt bất kì điều gì, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Thành công dụ Sở Khanh Hàm rời đi, Minh Tư mới chuyển tầm mắt về phía Hồng Lâm, dẫu sao để cho Sở Khanh Hàm kiệm lời tự thuật cả câu chuyện là không thể nào, trước mặt Sở Khanh Hàm mà hỏi Hồng Lâm, hắn càng không thể trả lời. Minh Tư cảm giác, chuyện này có liên quan đến cậu.
Hồng Lâm biết, chuyện giao cho Minh Tư nhất định sẽ giải quyết rất nhanh, mặc dù sợ áp suất thấp của ông chủ, nhưng vẫn muốn giải thích ngọn nguồn vấn đề, bởi vì người có thể hóa giải cục diện này chỉ có Thẩm Minh Tư. Trầm ngâm một hồi, Hồng Lâm cuối cùng vẫn nói ra nguyên nhân, “Ông chủ cần phải xuất ngoại tham gia một nghi thức ký kết hợp đồng.”
“À.” Rất bình thường, mặc dù không biết tính chất công việc của Sở Khanh Hàm, nhưng xuất ngoại ký hợp đồng là chuyện nhất định sẽ thường xuyên xảy ra.
“Nhưng mà…” Có chút muốn nói lại thôi, hít sâu một hơi, trong lòng oán hận cái tên hồ ly Lục Phong kia đem vấn đề khó khăn như vậy giao cho hắn, “Nhưng mà bởi vì ngài bị say máy bay, không thể đi cùng, ông chủ liền…” Nhìn thấy Sở Khanh Hàm sắp sửa tiến vào, Hồng Lâm ngậm chặt miệng lại, không dám nhiều lời thêm.
Câu kế tiếp không cần phải nói, Minh Tư cũng có thể đoán được mấy phần, thở dài, “Cậu đi về trước đi, một hồi tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”
“Cảm ơn, Thẩm tiên sinh.” Hồng Lâm sâu sắc thở phào nhẹ nhõm, dẫu sao có thể khuyên được ông chủ chỉ có một mình Thẩm Minh Tư mà thôi.
Đúng như dự đoán, cũng là trong dự liệu, hai ngày sau Sở Khanh Hàm mang theo khí thế mười phần lạnh lẽo leo lên máy bay.
Nhà đột nhiên ít đi một Sở Khanh Hàm luôn bầu bạn đi theo sau lưng, Minh Tư bỗng cảm thấy có chút không quen, có chút cô đơn, cũng bắt đầu có chút nhớ nhung.
Dọn dẹp nhà cửa, tỏ ra vô sự, nằm trên giường, nhìn khắp bốn phía, diện tích nhà không tính là quá lớn, nhưng trong mắt Minh Tư đã bắt đầu mang sắc thái trống trải. Ngẩn người hồi lâu, Minh Tư đứng dậy cầm chìa khóa ra khỏi nhà, cậu không biết lái xe, cho nên đi bộ một đoạn dài mới nhìn thấy xe cộ lui tới, lúc ngồi lên taxi đến thành phố, đã là một giờ sau.
Dừng bước trước cửa tiệm sách, đi vào chọn mua mấy quyển tài liệu tham khảo, lúc đi ra thì đụng phải Lãnh Lâm đã lâu chưa gặp.
Vì che giấu khuôn mặt minh tinh, Lãnh Lâm mang một cặp kính mát to đùng cùng mũ lưỡi trai, nhưng dù sao cũng đã sống chung mười năm, Minh Tư vừa nhìn liền nhận ra.
“Minh Tư.”
“Đã lâu không gặp.” Lời chào hỏi có chút hời hợt cũng có chút khách sáo khiến cho ánh mắt Lãnh Lâm xuất hiện không vui, nhưng vẫn đè xuống loại tâm tình này, bởi vì hắn bây giờ không muốn tiếp tục cãi nhau cùng Minh Tư. Tiến lên một bước muốn cầm lấy tay Minh Tư, lại bị Minh Tư không dấu vết tránh né, tay Lãnh Lâm dừng lại giữa không trung, bầu không khí trong nháy mắt thay đổi có chút cứng ngắc, không vui đè nén trong lòng Lãnh Lâm cũng từ từ thăng hoa.
“Thẩm Minh Tư.” Thấp giọng gầm thét mặc dù không quá dẫn tới sự chú ý của người khác, nhưng Minh Tư ở đối diện vẫn nghe được hết sức rõ ràng, cậu biết cậu đã chọc giận Lãnh Lâm luôn luôn tự phụ, nhưng kết thúc chính là
kết thúc, cậu không hy vọng hai người có thêm tiếp xúc gì nữa, không phải cậu không đủ rộng rãi và cởi mở, mà là quá mức hiểu rõ tính cách của Lãnh Lâm.
“Lãnh tiên sinh, chúng ta đã chia tay.”
“Minh Tư, đừng có quậy nữa, chuyện lần trước anh thừa nhận anh sai, anh đã nói xin lỗi, anh cũng có thể tha thứ chuyện em tìm bạn trai, chúng ta trở về có được hay không?”
“Lãnh tiên sinh, anh vẫn không hiểu.” Không muốn tiếp tục dây dưa, Minh Tư xoay người đi sang một hướng khác, lại bị Lãnh Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định ngăn cản.
“Cùng anh về nhà, chúng ta về nhà rồi nói.” Thanh âm đè nén của Lãnh Lâm như cũ mang theo lửa giận kết hợp với giọng điệu lạnh như băng.
“Nơi đó chỉ là nhà của anh.” Minh Tư ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Lâm, “Hơn nữa chúng ta đã chia tay, cũng không còn bất kỳ điều gì cần nói.”
Lãnh Lâm bắt lấy tay Minh Tư, giống như một gọng kìm vây khốn cổ tay Minh Tư, “Không có chia tay, anh không đồng ý thì không phải là chia tay, anh có người bên ngoài, em tìm bạn trai, chúng ta mỗi người một lỗi, coi như huề nhau.”
Lời này khiến Minh Tư bật cười thành tiếng, sống chung nhiều năm như vậy, cậu cho tới bây giờ chưa từng phát hiện thì ra Lãnh Lâm có năng lực đổi trắng thay đen, thì ra sống chung lâu như vậy vẫn chưa đủ để hiểu, “Nếu là huề nhau, vậy thì anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi.” Thanh âm Minh Tư không nhanh không chậm, nhưng đủ kiên quyết.
Mày rậm nhíu chặt, ánh mắt sáng quắc từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Minh Tư, “Em biết anh không phải ý này.”
Cuộc tranh chấp dường như trở nên vô nghĩa, Minh Tư thở dài, muốn hất tay ra, lại bị nắm chặt hơn, người xung quanh ghé mắt nhìn sang, nhưng thấy bầu không khí quanh thân hai người, cũng lượn vòng mà cách xa. Đang lúc giằng co thì một chiếc xe thể thao sang trọng dừng lại bên cạnh hai người, người trên xe có chút quen mắt, nhưng nhất thời Minh Tư không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
Người đàn ông trên xe nâng lên một nụ cười tà mị, từ trên xe bước xuống, dựa vào xe thể thao, không có ý giúp đỡ, mang theo dáng vẻ xem náo nhiệt, nhìn Lãnh Lâm gắt gao nắm tay Minh Tư, “Tôi nghĩ đại minh tinh không hy vọng trở thành đầu đề khắp các mặt báo vào ngày mai đâu nhỉ?”
Một phát liền nhận ra Lãnh Lâm, khiến cho Minh Tư đối với người đàn ông này có chút hiếu kỳ, bất quá ánh mắt cũng chỉ tò mò hai giây liền thu hồi, dẫu sao nó chẳng liên quan gì đến cậu.
“Đường tổng tài cũng thật rảnh rỗi, sao có thời gian để ý tới những chuyện này.”
“Tôi chẳng qua là có ý tốt, dẫu sao lôi kéo như vậy, không nhất định có thể ôm mỹ nhân về nhà, nhưng nhất định sẽ bị một vài phóng viên không tốt thêm dầu thêm mỡ trở thành tin tức nặng kí vào ngày mai.”
Lời của Đường Tư Phong mặc dù phảng phất như thuận miệng nói, nhưng Lãnh Lâm biết, đó là mười phần uy hiếp, ẩn giấu một chút quyền lợi cá nhân, bàn tay nắm lấy Minh Tư cũng dần dần buông lỏng, “Minh Tư, anh sẽ đến tìm em.” Dứt lời lại nhìn Đường Tư Phong một cái, rồi xoay người rời đi.
Xoa xoa cổ tay có chút ửng đỏ, Minh Tư quay đầu nhìn về phía người kia, “Cảm ơn.”
Giống như không nghe thấy lời cảm ơn của Minh Tư, Đường Tư Phong ngồi vào xe, thái độ rõ ràng có chút thay đổi, ánh mắt nhìn Minh Tư mang theo khinh thường, “Lên xe.”
Minh Tư cũng không có không vui, nếu không có người này xuất hiện, hiện tại phỏng chừng cậu vẫn phải hao tổn một khoảng thời gian dây dưa cùng Lãnh Lâm.
Lần nữa nhìn qua, đối phương đã khôi phục nụ cười tà mị trước kia, trí nhớ của Minh Tư bay ra một đoạn hình ảnh trùng điệp, là người hôm đó ký hợp đồng cùng Khanh Hàm. Nếu đã quen biết liền ít đi vài phần cố kỵ, ngồi lên xe, nhìn xe phóng đi thật nhanh, Minh Tư cũng không có mở miệng nói chuyện.