Một đường yên lặng, lúc xuống xe, Minh Tư nhìn về phía Đường Tư Phong ở vị trí ghế lái, “Vào nhà uống tách trà nhé.”
“Không cần.”
Lời vừa dứt, liền quay đầu xe, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Minh Tư, mặc dù không biết tại sao người này lại có thái độ như thế, Minh Tư vẫn không để trong lòng, xoay người lấy chìa khóa, mở cửa bước vào nhà.
Mà Lãnh Lâm bên kia, trên mặt nồng đậm hàn băng, mang theo khí thế dọa người trở lại hậu trường nơi biểu diễn.
Trợ lý cùng quản lý bước tới, dĩ nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ đưa lịch trình đã chuẩn bị cho hắn, liền không tiếng động lui sang một bên.
Lên sân khấu hát một ca khúc, không để ý tới người bên dưới la hét cùng vỗ tay tán thưởng, Lãnh Lâm lại mặt lạnh đi xuống sân khấu, đem áo khoác hoa lệ trên người ném cho trợ lý, liền ngồi vào xe, thế nhưng không ngờ lại bắt gặp Thượng Quan Tuệ đã sớm chờ đợi hắn ở trên xe.
Mi tâm của Lãnh Lâm càng hiện ra không vui, nếu không phải tại cô, Minh Tư cũng sẽ không chia tay với hắn, “Đi ra ngoài.”
Không để ý tới sự lãnh đạm của Lãnh Lâm, trên mặt Thượng Quan Tuệ mang theo nụ cười nhàn nhạt, kết hợp với gương mặt xinh đẹp của cô, liền lộ ra cảm giác mẫu tính, “Lãnh Lâm, em mang thai con của anh, đã ba tháng.”
Ánh mắt Lãnh Lâm bỗng híp lại, không nói gì, tầm mắt nhìn về phía bụng Thượng Quan Tuệ, toàn thân cô là một bộ váy cắt xẻ rất đẹp, không nhìn ra có bụng, bất luận là có đứa nhỏ hay không, Lãnh Lâm cũng không muốn, bởi vì cái giá phải trả sẽ chỉ khiến Minh Tư cách hắn càng xa, “Phá bỏ nó.”
“Lãnh Lâm, anh không thể vô tình như vậy.” Đôi tay mảnh khảnh kéo lấy tay Lãnh Lâm, ngay cả vạt áo cũng chưa đụng tới, đã bị Lãnh Lâm hất ra, trên gương mặt Thượng Quan Tuệ lộ ra thương tâm và không cam lòng, “Con là của anh, anh làm sao có thể nhẫn tâm kêu phá bỏ, đây chính là xương thịt của anh.”
“Tôi không quan tâm.”
“Nếu em nói với truyền thông thì sao? Lãnh Lâm anh là kẻ máu lạnh vô tình, ngoan tâm muốn giết chết con mình, anh nói xem tai tiếng như vậy có thể khiến cho việc tuyên truyền album mới xảy ra vấn đề hay không?” Cô biết Lãnh Lâm để ý nhất chính là album và sự nghiệp, vô luận là ca khúc hay sáng tác, là quay MV hay dựng phim, hắn đều một tay lo liệu, chuyện này không chỉ ảnh hưởng tới một album, mà còn là cả tâm huyết của hắn, huống chi…”Hay là, anh không quan tâm mọi người sau khi biết được thần tượng của họ là một kẻ đồng tính luyến ái, sẽ có biểu tình như thế nào?”
“Cô…” Ánh mắt sắp phun lửa của Lãnh Lâm nhìn về phía Thượng Quan Tuệ, xem ra hắn đã đánh giá thấp người đàn bà này, “Cô có tin hay không, trước khi cô kịp nói ra bất kì điều gì, thì tôi đã khiến cho cô biến mất khỏi cái giới giải trí này, thậm chí là trên cả thế giới này?”
Vẻ mặt tự tin của Thượng Quan Tuệ trong nháy mắt liền tái nhợt, cô biết Lãnh Lâm ác, nhưng không nghĩ đến hắn lại vô tình như vậy, lạnh lùng như vậy. Chống lại ánh mắt huyết tinh của Lãnh Lâm, đáy lòng cô run lên một trận, giọng điệu cường ngạnh vừa nãy cũng mềm nhũn ra, “Lãnh Lâm, em làm vậy cũng bởi vì yêu anh, anh thử nghĩ xem, nếu anh kết hôn với em, có đứa nhỏ, anh liền có thể yên tâm cùng người anh yêu sống bên nhau cả đời, mà em chỉ muốn lưu lại bên cạnh anh.”
Lãnh Lâm dời đi tầm mắt, lão già gần đây cũng ép dữ quá rồi, hiện tại hắn xác thực cần phải có một người thừa
kế, nhìn về phía Thượng Quan Tuệ bên cạnh, “Cô có thể sinh đứa trẻ, nhưng tôi sẽ không cưới cô.” Nói xong, liền mở cửa xe bước xuống.
Trên xe khôi phục yên tĩnh, Thượng Quan Tuệ cúi đầu, sờ cái bụng bản thân đã che giấu hoàn mỹ lại luôn cảm giác nắm được trong lòng bàn tay, mặc dù lời nói của Lãnh Lâm rất lãnh khốc, nhưng môi cô lại mang ý cười, bảo bối, mẹ dùng hết thủ đoạn để con có thể ra đời, con cũng đừng khiến mẹ thất vọng nha!
Mặc dù không thể kết hôn, nhưng có hài tử trấn giữ, cô tin tưởng, chung quy sẽ có một ngày, cô có thể trở thành Lãnh phu nhân…
Lãnh Lâm mệt mỏi trở về nhà, mở cửa nhìn ngôi nhà lạnh lẽo không một bóng người, tâm tình lại phiền não, không có tâm trạng viết nhạc, cũng không muốn đi ra ngoài uống rượu chè chén say sưa, hắn chỉ muốn ngã người trên ghế sô pha, ‘gặm nhấm’ ký ức có Minh Tư, lấp vào khoảng trống trong lòng.
Chuông cửa đinh đông vang lên, ánh mắt Lãnh Lâm mở ra, nhanh chóng đứng dậy, mở cửa, “Minh Tư…” Khi thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai, sự vui mừng kinh ngạc trên mặt liền chuyển thành lãnh ý, “Cô tới đây làm gì?”
“Lâm, em là một nhân vật công chúng, bây giờ có đứa nhỏ, không thuận tiện ở bên kia cho lắm.” Nhìn Lãnh Lâm đứng chắn ở cửa không tính để cô tiến vào, nét mặt Thượng Quan Tuệ lộ ra vẻ bối rối khó xử, “Em biết anh không muốn cưới em, nhưng nếu bị phóng viên phát hiện, vô luận thế nào, đến cuối cùng anh vẫn phải ở trước mặt mọi người dính cùng một chỗ với em.”
Sờ sờ bụng của mình, Thượng Quang Tuệ tiếp tục nói, “Em cũng chỉ muốn ở bên này cho đến khi đứa nhỏ ra đời, có được không?”
Hắn biết, nếu để cho Thượng Quan Tuệ ở bên ngoài, vô luận cuối cùng ra sao, bọn họ cũng sẽ trở thành tình trạng tương tự như vợ chồng trong mắt người khác, nếu ở bên này của hắn, có thể phòng ngừa bị phát hiện, cân nhắc lợi hại, hắn liền nhích ra một khoảng trống ngay cửa, để cho Thượng Quan Tuệ tiến vào nhà.
Lúc đóng cửa, mùi nước hoa bình thường hắn không thèm để ý lắm, lại khiến hắn nhíu mày, “Tẩy đi mùi thơm trên người cô, ở trong cái nhà này, không cho phép cô lau đi mùi vị của bất kỳ đồ vật nào.”
Nói xong liền trở lại ghế sô pha, tiếp tục nhắm mắt.
Lãnh Lâm không thích nhất chính là người khác bước vào nhà của hắn, Thượng Quan Tuệ đối với chuyện bản thân có thể tiến vào ở, đã rất hài lòng, cho nên cô tỏ ra tương đối thuận theo mà lên lầu tìm phòng ngủ.
Trong nhà thêm một người, cũng không làm cho Lãnh Lâm cảm thấy an nhàn, ngược lại càng thêm phiền loạn. Lên lầu, nhìn mớ quần áo đã bỏ vào trong tủ và Thượng Quan Tuệ chuẩn bị vào phòng tắm, Lãnh Lâm càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, siết chặt nắm đấm, không nói một tiếng liền xoay người xuống lầu, rời đi ngôi nhà vốn là nơi khiến hắn cảm thấy ấm áp nhất, thả lỏng nhất… Có lẽ bắt đầu từ ngày đó Minh Tư rời đi, nơi này đã không thể gọi là nhà nữa rồi…