“ Ti chức nghe có kẻ ở Giang Nam nói phương bắc quá tốn kém, cứ tiếp tục thế này sẽ làm Giang Nam chết mệt, còn nói cái gì mà không bằng bỏ Giang Bắc chạy tới Giang Nam mới là sách lược lão thành trị quốc, ngài là trọng thần quốc gia, có biết lời này phát ra từ miệng kẻ nào không?” Vân Chiêu đang sẵn cơn giận, chẳng buồn khách khí, hà huống Tôn Truyền Đình làm cái chuyện tập kích bất ngờ thế ngày bản thân ông ta rắp tâm bất lương sẵn rồi, lễ tiết gì cũng bỏ qua đi:Tôn Truyền Đình hơi nheo mắt, có vẻ đang muốn đánh giá Vân Chiêu nổi giận thật hay giả:” Đốc sát viện hữu thiêm đô ngự sử Trần Hồng, quan tứ phẩm, kẻ này đã bị bệ hạ bãi quan rồi.
”“ Hắn không nên sống, cả nhà hắn.
”Vân Chiêu hừ lạnh:Tôn Truyền Đình bình đạm nói:” Vượt quá phận sự là không tốt, không tốt.
”“ Đại nhân không thể không hiểu, lúc này nếu không mạnh tay sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba đứng ra nói chuyện này, Trần Hồng đúng là không đáng nhắc tới, vì hắn chỉ là quân quân cờ mà người ta thả ra dò đường, cho nên phải diệt trừ quân cờ này.
”“ Chuyện này không liên quan tới lão phu, cũng không liên quan tới toàn bộ quan viên Thiểm Tây.
”Những gia đinh khác trốn cả rồi, cho nên ở trong tiểu viện này chỉ có hai người bọn họ, chẳng có ai phục vụ trà nước, Vân Chiêu khinh bỉ:” Lúc này mà một câu nói thật lòng cũng không dám nói sao?”“ Theo lý mà nói, chỉ cần là người làm quan ở Tây Bắc thì ai ai cũng hận không thể ăn thịt uống máu Trần Hồng, song có một số quy củ, bản quan thấy mọi người phải tuân thủ.
Bản quan khổ công tác chiến với tặc khấu, mắt thấy thắng lợi đã ở phía trước rồi, lúc này bản quan không cho phép có tạp âm xuất hiện.
” Tôn Truyền Đình cười khà khà, đột ngột lạnh giọng:” Vân thị ngươi sớm muộn cũng tạo phản, lúc này tổn hại lợi ích phương ắc là tổn hại tới Vân thị ngươi, ngươi không ra tay thì ai ra tay?”Vân Chiêu sầm mặt:” Ai nói nhà ta muốn tạo phản?”Tôn Truyền Đình chỉ tường thành cao lớn bao quanh sơn cốc:” Tự ý kiến tạo thành quan, đây là tội tru di cửu tộc, chẳng lẽ ngươi không biết.
”“ Thời buổi này người tự ý tạo thành quan vô số.
”“ Cho nên người tạo phản mới nhiều như thế, giết không xuể.
”Vân Chiêu không biện giải, đường hoàng tuyên bố:” Sau thu hoạch mùa thu năm nay, huyện Lam Điền sẽ không tu sửa thủy lợi, làm đường xá nữa, mà chuyển sang xây dựng thành lũy, trong vòng hai năm sẽ đem toàn bộ địa phận dưới sự quản hạt của huyện Lam Điền nối thành một dải.
”“ Ta muốn khiến bất kỳ kẻ nào tiến vào mảnh đất này cướp đoạt thành quả lao động của bách tính phải chết không đất chôn.
”“ Bất kỳ kẻ nào.
”Tôn Truyền Đình chấn kinh cảnh báo:” Ngươi đang đi quá giới hạn rồi đấy, ngươi không sợ hậu quả à.
”Vân Chiêu không sợ ông ta:” Kiến nô sắp vượt quan ải, ông sẽ bị hoàng đế triệu về Bắc Kinh, bảo vệ kinh sư, ông sẽ không có thời gian, cũng không có cơ hội chất vấn chuyện ở huyện Lam Điền đâu.
”“ Huyện Lam Điền này rộng như thế, nếu không có sáu bảy năm, ngươi không thể xây dựng lên quần thể thành lũy ngươi muốn.
” Tôn Truyền Đình nới tới đó chợt nhận ra hàm ý của Vân Chiêu, muốn hoàn thành công trình lớn như vậy, Vân thị ắt phải dốc hết nhân lực vật lực mới có thể hoàn thành được:” Nói thế tức là ngươi sẽ nhẫn nại sáu bảy năm nữa?”Vân Chiêu hôm nay rất bực bội, mất kiên nhẫn nói:” Nếu Kiến nô không tiến quan, ta sẽ tiếp tục nhẫn nại.
”“ Nếu Kiến nô tiến quan thì sao?”“ Toàn bộ đám người các ngươi không dựa vào được, lão tử đành phải dựa vào bản thân thôi, bách tính cũng không dám hi vọng vào các ngươi, tới khi đó nhà cửa của bọn ta thì bọn ta tự bảo vệ, ta cho đám Kiến nô biết, mảnh đất này vẫn có người nguyện liều mạng bảo vệ nhà của mình.
”Tôn Truyền Đình trầm ngâm, Vân Chiêu tuy nói khó nghe song lại không thể phản bác:” Nếu đã thế vì sao ngươi không xuất binh phối hợp với Dương Tự Xương tiêu diệt tặc khấu Tương Dương, trừ Trương Bỉnh Trung rồi, tây bắc sẽ đại an.
”Vân Chiêu nhìn chằm chằm Tôn Truyền Đình:” Tây bắc ổn định rồi các ngươi sẽ làm gì, có sách lược ổn định bách tính chưa, có thể khiến bách tính an cư lạc nghiệp không, các ngươi có cho bách tính đường sống không?”Tôn Truyền Đình bình tĩnh nói:” Chuyện này cần tính kế lâu dài.
”“ Tính kế lâu dài?” Vân Chiêu vung tay làm động tác nực cười:” Ông nghĩ