Ngày hôm qua trời vừa mới hạ qua một hồi mưa to, mấy chỗ trũng vẫn còn lõm bõm nước đọng, mặt trời như cái lò thiêu làm nước nhanh chóng bốc hơi, trời chẳng những mát hơn mà càng làm n gười ta bức bối.
Lưu Như đã cắt đi mái tóc dài của mình, dùng dây lưng quấn chặt ngực, mặc vào y phục của trượng phu qua đời để lại, gằn giọng nói cho khàn một chút, thêm vào vóc dáng nàng cao lớn hơn nữ tử bình thường, vì thế trên con đường lưu lạc, người ta đều cho rằng nàng là chàng trai trẻ.
Xuất thân nông gia, Lưu Như tuy là nữ tử, nhưng sức lực của nàng không nhỏ, toàn bộ gia sản của nàng chỉ có cái xe một bánh, ngồi ở bên trái là bà bà (mẹ chồng) gầy quắt, bên phải là nữ nhi còn nhỏ, đồ đạc quý giá nhất chỉ có cái nồi sắt, ít bát đũa, linh vị tổ tiên và quần áo mà thôi.
Sau khi đi qua đoạn đường heo hút gập ghềnh, cuối cùng tới được đường lớn bằng phẳng, người đi đường cũng dần nhiều hơn, Lưu Như dần yên tâm.
“ Cha, con đói quá.
”Nữ nhi đã quen gọi nàng là cha, Lưu Như rất chua xót.
“ Nhi tử, còn nửa cái bánh, con cho Nhiếp Nhiếp ăn đi.
” Bà bà ngẩng đầu yếu ớt nói:“ Mẹ, nó còn chịu được, mẹ đã hai ngày rồi không ăn gì, tới cái cây đại thụ trước mắt, chúng ta nghỉ chân, mẹ nên ăn một chút.
” Lưu Như khuyên bảo:Bà bà muốn khóc, nhưng nước mắt chẳng còn nữa, mếu máo nghẹn ngào trách bản thân:” Cái bà già vô dụng này mãi không chịu chết, sống làm gì tranh ăn với tôn nữ.
”Lưu Như cố gắng mỉm cười:” Mẹ, chúng ta sắp vào huyện Lam Điền rồi, nghe nói tới trại thu nhận sẽ có cái ăn, con và và Nhiếp Nhiếp không đói đâu.
”Bà bà không hi vọng nhiều:” Sao mà không đói được chứ, nhi tử à, nếu tới huyện Lam Điền mà vẫn không có đường sống, con và Nhiếp Nhiếp tự đi đi, mẹ một mình ăn xin cũng được ! ”Lưu Như cắn răng không nói, đẩy xe đi về phía trước.
Cuối cùng cũng tới dưới cây đại thụ tỏa bóng xum xuê ở bên đường, xung quanh toàn đá và đất vàng, chỉ có ở chỗ gốc cây này mới có mảng cỏ xanh, Lưu Như chính là nhờ thông qua từng mục tiêu nhỏ mà từ Tương Dương đi được tới huyện Lam Điền.
Vừa đặt xe một bánh xuống, Lưu Như khuỵu người, xương khớp toàn thân như muốn rời ra, nàng cầm bình hồ lô tu ừng ực một hơi nửa bình mới khiến cái bụng réo liên hồi dịu lại một chút.
Mở bọc hành lý, cẩn thận không để ai thấy, lấy cái bánh khô khốc bẻ làm đôi cho nữ nhi và bà bà, Lưu Như đứng dậy nói với bà bà:” Mẹ, con đi hỏi người đương đại làm sao tới trại thu nhận.
”“ Đừng đi xa nhé.
”“ Con hiểu rồi.
”Cách đại thụ không xa có mảnh ruộng trồng cây mà Lưu Như không nhận ra, cây cao hơn đầu người, chỉ một thân và rất nhiều lá xanh phiến rộng, giống cây cao lương nhưng không phải, móc ra những trái dài làm cái bụng nàng sôi lên.
Lưu Như đi tới đó, tìm một lúc mới thấy lão hán đang cuốc đất dưới mặt trời, cao giọng gọi:” Lão trượng, tiểu tử có điều muốn hỏi.
”“ Tới trại thu nhận ở phía tây, hai dặm nữa thôi.
” Lão hán ngẩng đầu lên nhìn Lưu Như một cái, mặt lạnh tanh nói, cũng chẳng đợi người ta cám ơn, tiếp tục cúi đầu xới đất cho ngọc mễ, người bộ dạng đói khát như thế hỏi đường ông ta nhiều lắm rồi, quen rồi:Lưu Như vừa cám ơn định đi thì lão hán đứng thẳng lên gọi: “ Khoan đã.
”“ Lão trượng có gì chỉ bảo ạ?”Lão hán buông cuốc, bẻ hai bắp ngọc mễ, chưa lột vỏ đưa cho Lưu Như:” Lương thực chưa chín, giờ bẻ xuống đúng là phí phạm, thôi, cầm lấy ăn lót dạ đi, trời nắng thế này, trông cái bộ dạng của ngươi, không ăn thêm chút gì đó không tới nổi trại thu nhận đâu.
”Lưu Như tạ ơn liên hồi, mặc dù lão hán mặt khó đăm đăm, thái độ chẳng thân thiện, nhưng đây là lần đầu tiên có người cho nàng cái ăn, nói một câu ấm lòng như thế.
“ Thứ này gọi là ngọc mễ, là lương thực mới của huyện Lam Điền ta, tuy chưa chín, nhưng ăn được rồi, đừng bóc vỏ, cứ thế xiên vào cành cây, nướng lên ăn ngon lắm.
“ Lão hán nói xong phẩy tay đuổi Lưu Như đi, không cho nàng tới gần, vừa rồi dù đưa lương thực cũng tránh tiếp xúc với Lưu Như:Lưu Như cứ nghĩ mình giả nam bị người ta phát hiện, nhưng nhìn vẻ mặt lão hán thì rõ ràng không phải, nàng chẳng hiểu gì mang bắp ngọc mễ về.
“ Mẹ, chúng ta có cái ăn rồi, vừa rồi có vị lão trượng cho con.
”Bà bà không nhận ra bắp ngọc mễ trong lòng Lưu