“ Không được ăn, tất cả không được ăn.” Lương thực chứa trong các túi là thanh khoa rang chín, đây cũng là một trong số thức ăn chính của người Mông Cổ, Cao Kiệt ngăn cản hành vi định cho thanh khoa vào mồm của quân tốt, quay một vòng lớn tiếng quát:Có không ít người đang chuẩn bị ăn, gần đây lương thực bọn họ kiếm được hữu hạn, quân tốt có người bị đói, nhất thời ngửi thấy mùi lương tực rang không nhịn được, nghe Cao Kiệt hô lên như thế liền cảnh giác ngay, có người đưa lương thực bên miệng lạc đà.Lạc đà ngửi thấy mùi thơm của thanh khoa, chẳng chần chờ gì ăn luôn, đợi nó ăn liền bảy tám cân thanh khoa, Cao Kiệt sai quân tốt trông chừng kỹ con lạc đà này.Dõi mắt nhìn xa, những đội nhân mã vừa rồi còn truy đuổi đã biến mất trên thảo nguyên rậm cỏ, thi thoảng có trận gió lớn thổi rạp cỏ xuống mới nhìn thấy họ.Ở nơi cỏ cây tươi tốt, bốn cái chân dài của lạc đà có ưu thế lớn, người của đội lạc đà rất biết điều này, cho nên cứ nhè chỗ cỏ um tùm nhất xông vào.Năm nay lượng mưa ở Sắc Lặc Xuyên rất tốt, cỏ mọc um tùm, rất có vị "trời xanh xanh, nội mênh mông, gió thổi cỏ rạp thấy bò dê", nhưng lại gây ra rắc rối lớn cho người truy đuổi.Cao Kiệt ở nguyên tại chỗ, trên lưng lạc đà toàn là lương thực, hơn nữa hạt nào hạt ấy chắc mẩy, con lạc đà ăn rất nhiều thanh khoa kia cho tới giờ vẫn không có dấu hiệu nào sẽ độc phát thân vong, sau khi uống thêm ít nước thì càng trở nên hoạt bát, khiến Cao Kiệt cực kỳ nghi hoặc, tuy vậy hắn vẫn nghiên cấm quân tốt đụng vào lương thực.Lúc này đám quân tốt truy đuổi người của đội lạc đà đã lục tục trở về, Cao Kiệt không thấy tù binh, mày nhíu chặt.“ Bọn chúng vào núi rồi, bọn thuộc hạ không có thời gian đi bắt từng tên, cho nên quay về.”Nghe đám quân tốt giải thích, Cao Kiệt gật đầu:” Được rồi, dắt lạc đà đi, ta thấy chuyện này có gì đó không bình thường.”Một quân tốt chợt nói:” Người của đội lạc đà không phải người Mông Cổ.”Cao Kiệt sửng sốt:” Sao ngươi biết?”Quân tốt chắp tay:” Bẩm tướng quân, cách buộc túi của họ khác, kiểu thắt nút thừng này là của người đất Hán, người Mông Cổ không dùng cách này.”Nói xong tìm một sợi dây thừng, minh họa các kiểu nút thắt khác nhau cho Cao Kiệt xem:” Trước kia thuộc hạ vốn là hỏa kế của thương đội Mông Cổ, cho nên không lạ gì cách buộc nút các nơi.”Cao Kiệt sờ sợi dây thừng trên túi lương thực: “ Vậy ngươi có thể nhận ra được đây là kiểu buộc thừng của nơi nào không?”“ Nút thắt liên hoàn, đây là cách buộc của Trương Gia Khẩu, kỹ thuật phải tốt, song chắc chắn, lại tiện tháo ra.
“ Quân tốt khẳng định chắc nịch:“ Đám gian thương chó má Trương Gia Khẩu cũng tới hại gia gia rồi, đợi thành Quy Hóa xây dựng lên, gia gia sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này.” Cao Kiệt cười lạnh một hồi, phất tay: “ Người đâu mang lạc đà đi, nói với tất cả mọi người, số lương thực này có vấn đề, không được đụng vào.
Phái người đi thông báo với Lô Tượng Thăng, đem chuyện xảy ra ở nơi này báo cho ông ấy không sót chữ nào, nghe ý kiến ông ấy.”Hắn đã gặp Tiền Thiểu Thiểu ở dọc đường rồi, biết Thổ Mặc Đặc bộ có xu hướng tập kết ở Đại Đồng, còn cho rằng đơn thuần chỉ là chuyện cướp phá biên ải.Bây giờ tới ngay cả thương nhân Trương Gia Khẩu cũng bắt đầu mưu hại đám mã tặc không chịu yên phận bọn họ, điều này chứng tỏ hành động của Thổ Mặc Đặc bộ không còn đơn giản là quấy nhiễu Đại Đồng Tuyên Phủ nữa, khả năng cao là kế hoạch có dự mưu từ lâu.Đây không phải chuyện nhỏ, chỉ có Mãn Thanh mới có thể thống nhất chỉ huy được hai lực lượng này.Cao Kiệt thấy cần phải nói chuyện với Lô Tượng Thăng, chỉ là trong quân của ông ta có một tên giám quân khó chơi, ông ta bị giám sát rất chặt, thân phận của hắn thì mẫn cảm, không muốn gây thêm phiền phức cho ông ta.Có điều quản gia Lô Phúc của ông ta ở đây, hai bên vẫn có thể giữ liên hệ chặt chẽ.Đánh cướp trên thảo nguyên không hề khó, bốn bề mênh mông, đánh không được thì chạy cũng dễ, nhưng mà chiến lợi phẩm không dễ lấy, toàn là gia súc, đi tới đâu phải mang theo tới đó, còn phải chăn thả, vô cùng phiền toái.Cho nên cướp càng thành công, phiền toái càng nhiều, hận không thể phái thêm nhiều người hơn nữa đi chăn thả, như thế quân đội lại biến thành mục nhân, bỏ lại thì tất nhiên là không được, ai lại đi lãng phí thế, chẳng cần là người Mông Cổ, chỉ cần người từng lên thảo nguyên đều nhanh chóng học được thói quen tận dụng này.Bởi thế cuộc