Một trung niên thanh y diện mạo gầy guộc khắc khổ nhưng rất cao ngồi đường bệ ở vị trí chủ nhân, đầu hơi cúi mân mê cái nhẫn mã não đeo tay cái, nước trà trước mắt đã thay vô số lần rồi, ông ta vẫn không có ý rời đi.Phạm Tiêu Sơn ngồi ở vị trí khách thì cứ như bị thương ở mông, trong thời gian ngắn đứng lên mấy lần, mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang đợi ai.Trung niên thanh y thấy hắn nhấp nha nhấp nhổm cười khẽ:” Tiêu Sơn, từ Trương Gia Khẩu tới Sắc Lặc Xuyên đường xá xa xôi, mới có nửa tháng thôi, ngươi nóng ruột quá đó.”Phạm Tiêu Sơn chắp tay:” Văn Trình công, đây là chỉ lệnh do chính Thạc Duệ thân vương lần đầu giao tiểu nhân, nếu có sai sót gì, ngài bảo tiểu nhiên bẩm lại với Thạc Duệ thân vương ra sao?”“ Đây chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn trong đó thôi, không phải tất cả, kế hoạch lần này hiệu quả thì tốt, không hiệu quả cũng không sao, chỉ cần xác định được sự tồn tại của đội quân đó thôi, sau đó từ từ tính kế.” Phạm Văn Trình bình tĩnh nói, thời gian qua Bảo Thừa Tiên liên tục dâng tấu nói thành Quy Hóa tiến triển thuận lợi, thế nhưng Trác La Giáp Lạt lại hao binh tổn tướng suốt, 500 quân tốt tổn thất non nửa, hơn nữa các loại vật tư do thương nhân Trương Gia Khẩu vận chuyển lên Mông Cổ nhiều lần bị chặn phá, Thạc Duệ thân vương mới cho rằng, hẳn còn một thế lực thứ ba mà bọn họ chưa biết.Bọn họ đã phái người đi tra Lô Tượng Thăng, tra Hồng Thừa Trù, thậm chí là Tôn Truyền Đình và các tướng soái cửu biên, nhưng tin tức thu về không lý tưởng, không ai phái quân đội tới dải thành Quy Hóa.Nhưng rõ ràng đội quân đó có tồn tại, người Mông Cổ đã không còn ý chí chống lại dũng sĩ Kiến Châu nữa, không có lý gì lại làm Trác La hao binh tổn tướng liên miên như vậy được.“ Tiêu Sơn, Thạc Duệ thân vương đã giao công việc này cho ngươi, đó là biểu hiện ngươi hồng phúc tề thiên, làm cho tốt, sẽ có kết quả tốt thôi.”….
….Thường Quốc Ngọc ngồi trong phòng khách của nhà Phạm Tiêu Sơn, khí định thần nhàn, toàn thân trên dưới chẳng có mấy vật phẩm thừa, chỉ một bộ thanh y đơn giản.Tuy đã ngồi ở phòng khách rất lâu nhưng hắn cũng chẳng có vẻ gì là mất kiên nhẫn.Chưởng quầy Phạm thị bồi tiếp bên cạnh, uống thứ nước trà đã nhạt thếch chẳng khác gì nước lã, mắt không ngừng hướng về nội trạch.“ Thường chưởng quầy, thất lễ rồi, thất lễ rồi, lão gia nhà ta không may nhiễm phong hàn, để lão gia nhà ta uống thuốc đổ mồ hôi sẽ ra bồi tội.”Thường Quốc Ngọc tươi cười:” Lão quản gia nói gì thế, Phạm lão gia sức khỏe quý giá, nghỉ thêm một lúc là đương nhiên, ta là vãn bối chờ đợi cũng không hề gì.
Nghe nói lần này Phạm lão gia mua vào một lượng lớn thanh khoa, sao không tìm Hằng Thông ta, Vân thị và Phạm thị là bằng hữu qua lại bao năm, có tiền không cho bọn ta kiếm, xem ra bọn ta thiếu chu đáo chỗ nào đó rồi, Thường mỗ lần này tới đây là để thỉnh tội, xem xem Hằng Thông hiệu có chỗ nào làm chưa tốt, sau này còn thay đổi.”Phượng chưởng quầy rối rít xua tay:” Ái da, ái dà, làm gì có chuyện đó, chỉ có vài ba vạn cân, vụ làm ăn nhỏ thôi, Tiểu Thường chưởng quầy nào coi vào mắt.”“ Lão chưởng quầy, Thường mỗ tới Trương Gia Khẩu mới hai tháng thôi mà đã để mất một vụ làm ăn mấy vạn cân lương thực rồi, làm sao chẳng đứng ngồi không yên? Phạm thị và Vân thị ta giao tình đã lâu, khi tới đây đông gia có nói, cho dù không kiếm được tiền thì cũng phải giữ được quan hệ với Phạm thị.
Với đông gia nhà ta mà nói, quan hệ này quan trọng hơn là vàng bạc.”“ Nói phải lắm, nói phải lắm ...”Khi hai người đang nói nhưng lời thiếu dinh dưỡng thì Phạm Tiêu Sơn rốt cuộc cũng từ nội trạch đi ra, Thường Quốc Ngọc vội đi tới thi lễ:” Hằng Thông hiệu Thường Quốc Ngọc tới thỉnh tội.”Phạm Tiêu Sơn ngồi xuống chủ vị, bảo Thường Quốc Ngọc ngồi xuống mới nói:” Tiểu Thường chưởng quầy làm sao biết Phạm thị ta dùng mấy vạn cân thanh khoa.”Thường Quốc Ngọc cười khổ:” Tối hôm đó ngài nhập thanh khoa từ Phúc Thụy hiệu,