Ù! Ù! Ù!Phía xa có tiếng sấm lớn từng hồi truyền tới, trong mây đen đang vần vũ mơ hồ thấp thoáng ánh chớp.Sắp mưa rồi, mùa này nắng thì nắng đấy, nhưng mưa xuống một cái là thời tiết thay đổi nhanh lắm, Hàn Lăng Sơn đứng lại quan sát, kiếm xem có nhà dân hay chòi nghỉ gì đó không tới tránh mưa, còn về phần Bành Sơn ở sau lưng liên tục gọi, hắn coi như không nghe thấy, người đó vốn không phải người cùng chí hướng với hắn, hắn cứu người, vì đó là một con người, giờ rời đi cũng thế, mỗi người có lựa chọn con đường đi của riêng mình, dù Hàn Lăng Sơn không tán đồng con đường của Bành Sơn, song hắn không nói gì cả, hắn chỉ muốn đi trên con đường của mình.Huyện Lam Điền có đặc điểm dễ thấy ở chỗ, càng tới gần đất gốc của Lam Điền thì bách tính càng giàu có, con người cũng càng khảng khái, thân thiện.Một cái bia huyện Lam Điền mới tinh dựng bên đường, Hàn Lăng Sơn đứng lại, nhìn về phía Ngọc Sơn rất lâu.Lúc này hắn rất muốn cứ thế đi thẳng theo con đường lớn này, hắn biết chỉ cần đi năm ngày thôi là có thể thấy Ngọc Sơn rồi, về với căn phòng ngủ sạch sẽ thân thuộc, cùng đồng song gác chân lên nhau tán gẫu không biết mệt cả đêm.Ngủ dậy sẽ có món ăn tuy không nhất định là ngon nhưng luôn nóng hổi ở nhà ăn, nghe thấy tiếng các tiên sinh đọc bài sáng sớm, nếu may mắn sẽ nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta ngày đêm mơ mộng của Tiền Đa Đa tỷ tỷ, đương nhiên sẽ bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Vân Chiêu ở bên cạnh.Khát khô môi ...!Hàn Lăng Sơn lại nhớ tới dưa hấu ướp trong hầm băng của thư viện, hắn do dự rất lâu rồi dùng ý chí lớn nhất rẽ về phía trai, đi theo con đường đó sẽ tới Đồng Quan.Ngọc Sơn rất tốt, đó là thiên đường, nhưng muốn thiên đường càng thêm mỹ hảo, Hàn Lăng Sơn quyết định phải xuống địa ngục trước.Đại quân của Tả Lương Ngọc đã vào đóng trong Đồng Quan rồi, bách tính nơi đó nhất định sống trong dầu sôi lửa bỏng, nơi đó càng cần tới hắn ....Huyện Lam Điền chưa bao giờ là của một mình Vân Chiêu, điểm này cho dù là Vân Chiêu cũng thừa nhận.Mặc dù huyện Lam Điền quật khởi là nhờ y, nhờ Vân thị, cho dù là thế Vân Chiêu cũng không bao giờ nói huyện Lam Điền là của mình, bất kể ở trước mặt hay sau lưng người khác.Cũng chính vì nguyên nhân đó, những thiếu niên trước kia dùng 40, 50 cân kê đổi được mới tận tâm tận lực muốn biến huyện Lam Điền thành thiên đường nhân gian như thế.Sức mạnh của một đám thiếu niên không có lòng riêng, chỉ có lý tưởng là vô cùng lớn lao, khi mỗi người đều đem sức lực dồn về cùng một hướng cho dù là cái xe lớn nặng nề cũng sẽ bị bọn họ đẩy được qua dốc.Song mỗi con người lại có thân phận khác nhau, vì thế góc độ nhìn nhận sự việc cũng khác.Viên Mẫn lạnh lùng nhìn thảo thị tự người qua kẻ lại nườm nướp, hàng hóa phong phú, mua bán tấp nập, lạnh lùng nhìn thương cổ thảo nguyên không tới Tây An buôn bán mà tranh thủ tới khu chợ địa phương mong có được những cái giá tốt hơn, lạnh lùng nhìn đám đông vui vẻ đứng xem biểu diễn ở góc chợ ....Hắn lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ ở huyện Lam Điền.Hắn không hề thấy một mảnh đất lành bách tính an cư lạc nghiệp vì ngay từ đầu hắn chỉ muốn từ trong đó tìm ra tất cả những chuyện liên quan tới dã tâm, hắn muốn tìm ra thứ hắn muốn thông qua sự giàu có của huyện Lam Điền.Nơi này lương thực sung túc ...!Đó là cơ sở để tạo phản.Nơi này sản vật phong phú ...!Đó là cơ sở để tạo phản.Nơi này bách tính đồng lòng ...!Đó là cơ sở để tạo phản.Nơi này ...!Nói tóm lại bất kỳ thứ gì hắn thấy ở đây đều chuẩn bị để tạo phản.Một con lừa gầy chở một cái túi dài đi qua bên cạnh Viên Mẫn, có thể nhìn ra trong cái túi đó chứa đầy lương thực làm con lừa gầy gò không chịu nổi nữa.Hán tử đánh lừa không phải hạng lương thiện, thi thoảng lại chất hàng hóa khác lên lưng con lừa, khi túi đậu cuối cùng chất lên, con lừa gầy kêu một tiếng ngã quỵ xuống đất.Đã vậy mà hán tử còn dùng