Khi Viên Mẫn mang tâm trạng đau thương dắt con lừa gầy trơ xương về tới Bắc Trần phủ, một người mặc phi ngư phục ôm quyền thi lễ gọi hắn một tiếng "thiên hộ", Viên Mẫn mới từ ác mộng khủng khiếp kia tỉnh lại.Cho tới tận lúc này Viên Mẫn mới nhận ra mình đã từ thảo thị tử ngoài thành trở về trong thành từ lúc nào mà không hay, hắn mới sức tỉnh, nếu vậy con ngựa của hắn thì vẫn buộc ở một cây liễu bên cạnh thảo thị tử ...Đem con lừa gầy giao cho bộ hạ nhìn mình với thần sắc quỷ dị, đoán chừng không hiểu sao hắn cưỡi ngựa ra đi mà lại dắt lừa trở về.
Viên Mẫn lạnh nhạt nói: “ Mai tới thảo thị tử tìm ngựa cho ta, nếu không tìm được thì lệnh cho huyện Lam Điền phải mau chóng phá án, nếu vẫn không tìm thấy con ngựa đó, Cẩm Y Vệ sẽ tự tìm.”Tên bộ hạ nhìn hắn với ánh mắt càng thêm quỷ dị nhưng không nói gì cả, dắt con lừa gầy vào chuồng ngựa, sau đó lấy con ngựa, quất roi đi tới thảo thị tử.Viên Mẫn tới công đường, nhìn thấy Phạm Bản Thạch đeo cái kính lão, đang gảy bàn phím lách tách, từ âm thanh bàn phím phát ra rất nhanh có thể thấy ông ta đang rất vui.Rất lâu sau tiếng lách cách vui tai kia mới dừng tính toán, Phạm Bản Thạch cầm cốc trà đã lạnh ngắt lên uống luôn một nửa, thở nhẹ nhõm dựa vào lưng ghế, nói với Viên Mẫn: “ Ngươi là đôi mắt của bệ hạ, chứ không phải thanh đao, chớ gây sự thị phi, đây là ý của Tào công, ngươi nên bỏ thêm sức lực trên người Tả Lương Ngọc, chứ không phải Vân thị.”Viên Mẫn mặt hết sức u ám hỏi: “ Xem ra các hạng mục thuế thu của huyện Lam Điền hoàn thành rất tốt, ngài hài lòng rồi?”Phạm Bản Thạch mở sổ ra, mặt hồng hào rạng rỡ:” Thu sớm được thuế má của quá nửa Quan Trung, công việc bệ hạ giao phó tiến hành thuận lợi, cha gia có gì không hài lòng?”Viên Mẫn trầm giọng hỏi: “ Quan viên hoàn thành thuế má là quan viên tốt sao?”“ Nếu như có thể hoàn thành nộp thuế, trưng thu phụ thuế, mà không ảnh hưởng tới dân sinh, không gây ra tiếng xấu cho bệ hạ là quan viên tốt, chẳng lẽ quan viên tìm đủ mọi lý do không nộp thuế, khiến địa phương dân oán sục sôi mới là quan viên tốt à?”“ Ý ti chức không phải như thế, mà ti chức cứ thấy huyện Lam Điền, thậm chí cả Quan Trung rất khác với Đại Minh mà ti chức biết.”Phạm Bản Thạch cảm thán: “ Người phi thường làm chuyện phi thường, từ một huyện nghèo xa xôi biến thành vùng giàu có, Vân Chiêu nên được ghi công đầu.”Thái độ Phạm Bản Thạch thay đổi nhanh như thế, Viên Mẫn càng thêm khó chịu: “ Ti chức lo cứ để thế này thêm vài năm, huyện Lam Điền sẽ không còn thuộc về Đại Minh nữa.”“ Có bài thơ Mẫn nông nói thế này, tháng hai bán sớm tơ, tháng năm bán non thóc.
Cắt miếng thịt cuống tim, trị vết thương trước mắt.
Trước kia bài thơ này dùng để thương xót nông phu, nông phụ, giờ bài thơ này dùng để thương xót cho bệ hạ.
“ Phạm Bản Thạch nghiêm mặt cảnh cáo: “ Chớ có gây hấn ở huyện Lam Điền, khiến bệ hạ phải lo lắng thêm.”Viên Mẫn chắp tay với Phạm Bản Thạch một cái rồi quay về phòng của mình, hắn chẳng cởi giày, cứ thế ngồi trên giường, hai mắt nhìn phía trước chằm chằm, tịch dương ngoài cửa sổ sắp tắt rồi, dưới mái hiên có đôi chim én đang nhảy nhót trên xà ngang, ríu rít vui vẻ.Rầm!Tiếng động mạnh làm đôi én kinh sợ bay mất, hai mắt Viên Mẫn đỏ tới khác thường, hắn không chịu nổi những cảnh vui vẻ yên bình ở nơi này, Đại Minh khắp nơi rối ren như thế, huyện Lam Điền cớ gì lại khác được, hắn thấy mình phải làm gì đó, nhất định phải làm gì đó, kéo nơi này quay lại với Đại Minh, kể cả hi sinh cả mạng sống này hắn cũng không hối tiếc …Không biết qua bao lâu, trời nhá nhem tối, một cẩm y vệ đứng ngoài cửa sổ báo: “ Bẩm thiên hộ, ngựa của ngài tìm được rồi.”“ Đúng ngựa của ta chứ?”“ Vâng ạ, chính là con tuyết hoa thông mà ngài thích nhất.”Viên Mẫn ngồi thẳng dậy nhếch mép cười nhạt: “ Làm tốt lắm, bảo huyện lệnh Lam Điền giao tên tặc