Mặc dù Phùng Anh là người bày kế chia rẽ Lý Tín và Hồng Nương Tử, nhưng nàng không thấy mình làm thế là có lỗi với hảo tỷ muội.
Nhớ ngày đầu hai người họ gặp nhau, Lý Tín nghe nói thân phận của nàng liền mặc kệ Hồng Nương Tử còn bế khuê nữ đứng bên, ra sức lấy lòng nàng, đã thế mắt vẫn còn hau háu nhìn Tiểu Sở, nàng biết ngay đó là loại nam nhân háo sắc bạc tình chỉ theo đuổi quyền lực danh vọng, Hồng Nương Tử đi theo hắn chỉ chuốc lấy sỉ nhục vô tận mà thôi.Nàng thực sự không hiểu Hồng Nương Tử suy nghĩ cái gì, mặc cho Lý Tín thường ngày đối xử tệ bạc, xỉ nhục đủ cách, làm đường đường nữ nhi giang hồ khiến không biết bao nam nhi hảo hán phải ngưỡng mộ không ít lần một mình ôm con khóc một mình, cuối cùng vẫn ngả về thứ nam nhân đó.Chuyện Hồng Nương Tử muốn "chia tài sản", Phùng Anh dự liệu từ lúc cô ta không chịu bắn chết Lý Tín rồi, một nữ nhân ngu si làm ra loại chuyện ngu ngốc thì chẳng có gì là lạ, cô ta vẫn còn ôm hi vọng hão huyền vào Lý Tín, vẽ ra tương lai tươi đẹp của ba người.Hồng Nương Tử hào khí không kém nam tử, dù đối diện với thiên quân vạn mã cũng dám một mình xung trận, nhưng ở chuyện tình cảm thì quá mức hồ đồ.Phùng Anh không khó nhìn ra, Lý Tín mới gia nhập đội ngũ của Lý Hồng Cơ, ắt nóng ruột lập công thể hiện, thứ hắn nhắm vào chính là đội ngũ của Hồng Nương Tử, hay nói chính xác hơn là nàng, là cái thân phận cực kỳ có sức hiệu triệu của nàng, thế nên hắn mới chủ động viết thư liên hệ với Hồng Nương Tử.
Lần này nếu như Hồng Nương Tử chỉ có thể đem số ít tâm phúc đi tìm Lý Tín, không thể giúp Lý Tín lấy thêm thể diện với Lý Hồng Cơ, Phùng Anh cho rằng, tỷ muội này của mình nhất định gặp phải sự xỉ nhục lớn hơn nữa.Hồng Nương Tử cho rằng những người ở đây giống mình vì mưu cầu mộ cơ nghiệp như lão tổ tông ở Thạch Trụ, muốn khôi phục hào quang Thích Gia quân, nhưng nàng không hiểu, bọn họ căm ghét triều đình, càng căm ghét chiến đấu, họ chỉ muốn một mảnh đất, cho dù có cằn cỗi nhất, chỉ cần làm ra đủ lương thực để không phải chịu đói rét là được rồi.Trước kia bọn họ giết quan tạo phản cũng vì ăn không đủ no, cùng đường mới phải làm thế.Chỉ cần sống được, bọn họ không ngại vất vả, bách tính bình dân quen khổ ải rồi.Hồng Nương Tử không thuyết phục được ai, tâm cao khí ngạo cuối cùng cũng đi rồi, khi đi không cáo từ Phùng Anh, mang theo 60 thớt ngựa, trong đó có 28 tâm phúc, số ngựa còn lại chở lương thực vật tư.Phùng Anh không tiễn Hồng Nương Tử, không tiễn, nghĩa là hai người không thực sự chia tách, đợi khi nào nữ tử thích mặc hồng y đó vỡ đầu chảy máu quay lại tìm nàng thì mới có thể dùng được.“ Tiểu thư, vì sao người khẳng định Hồng Nương Tử sẽ quay lại, nô tỳ thấy à, cô ta kiêu ngạo như thế thà chết chứ không quay về đâu.” Tiểu Sở thắc mắc:“ Ngươi nói đúng một nửa, nhưng ngươi quên mất Doanh Doanh rồi, Hồng Nương Tử cả đời sống khổ sở, nên một lòng muốn cho khuê nữ mình một tương lai tươi đẹp, cô ấy cho rằng dựa vào Lý Tín sẽ có được tương lai ấy thì sai rồi.
Đợi khi cô ấy nhận ra đâu mới là nơi có thể trông cậy được, cô ấy sẽ quay về, vì con mình, thể diện, kiêu ngạo có đáng là gì đâu.” Phùng Anh lẩm bẩm:Tiểu Sở càng lấy làm kỳ:” Tiểu thư chưa có con sao biết?”Bành Thọ lần nữa trừng mắt với Tiểu Sở, câu hỏi ngu ngốc thế mà hỏi ra được, tiểu thư vì tất cả bọn họ, đám trẻ trong tộc có khác gì con của tiểu thư.Lúc này toàn bộ tướng sĩ Phục Ngưu Sơn dần tụ lại trước lều của Phùng Anh, Hồng Nương Tử đi rồi, họ rất lo Phùng Anh cũng bỏ bọn họ.Phùng Anh bước ra khỏi phòng, thi lễ với tướng sĩ:” Thiên hạ sắp có biến cố lớn, trước lúc đó chúng ta phải sống được đã rồi mới có thể nói tới chuyện gây dựng cơ nghiệp.
Từ giờ trở đi, chúng ta rút hết khỏi hai tòa huyện thành này, quay về núi, chúng ta ở trong đó cầy cấy dệt vải, rèn vũ khí, luyện quân mã, đợi cơ hội thực sự thuộc về chúng ta.”“ Ta tin, đợi