Lúc này đã là cuối xuân, mặt trời ấm áp, đoàn người áp giải đi tới trưa kiếm một chỗ rộng rãi dừng lại ăn uống nghỉ ngơi, nhờ uy danh không hề tệ trong quân, Hồng Thừa Trù và Tôn Truyền Đình đối xử không tệ, ít nhất ăn uống đầy đủ, còng tay còng chân được quân sĩ ưu ái tháo ra, bớt chịu khổ.Hồng Thừa Trù đầu kẹp trong xe tù quay sang nhìn Tôn Truyền Đình ở xe bên cạnh, đột nhiên bật cười:” Thiếu mỗi Lão Lô nữa thôi là ba chúng ta đoàn tụ.”Tôn Truyền Đình đau khổ nói:” Chỉ sợ tên thật thà đó tử chiến ở Cự Lộc.”“ Yên tâm đi, không bị Cao Khởi Tiềm níu chân, Lão Lô không dễ chết đâu.”“ Nhưng khổ công của chúng ta đã trôi theo dòng ngước rồi, chẳng thà lão phu chết cho xong, Kiến Nô bắt mất 46 vạn bách tính mang ra quan ngoại, chuyện này chẳng lẽ chưa đáng dốc toàn lực cả nước ra quyết một trận tử chiến hay sao?”Hồng Thừa Trù tiếc nuối vô cùng:” Chỉ thiếu một chút thôi, Lý Hồng Cơ khởi sự làm hỏng đại kế của chúng ta, nếu không trận này chúng ta ít nhất có thể khiến Mãn Thanh mười năm không dám nhòm ngó tới Trung Nguyên.”Tôn Truyền Đình tức giận đấm chấn song:” Vân Chiêu đâu, sao y lại ngồi yên nhìn Hà Nam sinh biến? Nếu y chịu xuất quân, chúng ta vẫn có thể hoàn thành kế hoạch.”“ Thôi đi, y không tham dự vào thì chúng ta nên mừng mới phải, ta đoán y không khởi sự lúc Lý Hồng Cơ khởi sự, đến cả bệ hạ cũng thấy thở phào rồi, ai dám phái y xuất chiến?”Chuyện này hiển nhiên là thế, chẳng qua Tôn Truyền Đình tức giận vì thành công ngay phía trước mà công sức trôi theo dòng nước mới không kiềm lòng được mà thôi:” Từ cục diện hiện giờ mà nói, đại quân của Đa Nhĩ Cổn sẽ rời quan thông qua Trương Gia Khẩu, ông thấy phía phương diện thành Quy Hóa liệu có hành động không?”Hồng Thừa Trù không đánh giá cao loại khả năng này:” Lực lượng ở thành Quy Hóa không đủ, tối đa là quấy nhiễu kẻ địch như chúng ta xem có thể đoạt về ít bách tính nào không thôi.”“ Mấy tháng qua chúng ta luân phiên quần thảo khiến Kiến Nô mỏi mệt tột độ rồi, Đa Nhĩ Cổn không còn ham chiến nữa, phương bắc cũng đã hoang tàn, hắn không thể bổ xung thêm lương thảo, giờ chỉ cần một cánh quân sinh lực tham gia, sẽ đoạt về được không ít bách tính đâu.
Nếu Vân Chiêu làm thế, ta chấp nhận chuyện của y.”Tôn Truyền Đình ôm hi vọng cuối cùng, không có bọn họ hỗ trợ, Lô Tượng Thăng sẽ mau chóng cạn lương, Cao Khởi Tiềm chưa bao giờ bổ xung đạn dược lương thảo đầy đủ cho Lô Tượng Thăng, trước kia khi có hai bọn họ, ba quân san sẻ còn miễn cưỡng đánh được, giờ đại quân của họ phải đi Hà Nam dẹp loạn, ông ta không tin thứ thái giám khốn kiếp đó cung cấp đạn dược cho Lô Tượng Thăng đánh trận:” Đáng thương cho Lão Lô, sao lại đi đắc tội với đám ác nhân Dương Tự Xương, Cao Khởi Tiềm cơ chứ?”Hồng Thừa Trù thở dài:” Nghe nói Dương Tự Xương muốn nghị hòa với Kiến Nô, Lão Lô cho rằng, dù có nghị hòa cũng phải trả lại bách tính và vật tư bị cướp đi, nếu không có thỏa mãn hai điều kiện ấy, nghị hòa tức là đầu hàng, sẽ mất đi lòng dân và lòng quân, rõ ràng là chửi Dương Tự Xương là quốc tặc, Dương Tự Xương đang lúc được thời được thế, sao chịu nổi.”“ Còn Cao Khởi Tiềm vốn định tới Tây An hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, thuận tiện kiếm chác chút ít, vì Lô Tượng Thăng mà sinh xung đột với Vân Chiêu, mất đi chức bắc trấn tổng giám, đành vào quân làm giám quân, họ Cao nào dám kiếm chuyện với Vân Chiêu, nên bao giận dữ trút hết lên Lão Lô.”“ Lão Tôn, ông may có Lão Lô gánh vạ cho, nếu không lúc này ông thảm rồi.”Tôn Truyền Đình giận dữ giật mạnh xích sắt chỉ muốn hét vài tiếng cho hả, nếu không phải ông ta để Lý Hồng Cơ chạy thoát thì đâu ra cơ sự này: “ Lão Hồng, chuyện đã tới mức này, không bằng chúng ta dâng tấu thỉnh tội, tự nguyện dẫn quân đối phó với Lý Hồng Cơ cho rồi, để hoạn quan cầm quân thì làm được gì, hao tổn binh sĩ của Đại Minh ta.”Hồng Thừa Trù cười nhạt: “ Muộn rồi, giờ chúng ta bị gán cho tội danh sợ địch như hổ, bệ hạ làm sao để chúng ta đi diệt Lý Hồng