Mười bốn vạn gánh lương thực muốn vận chuyển đi trong thời gian ngắn là không thể, cho nên bọn họ chỉ có thể mang đi các loại lương thực chất lượng cao nhất, còn loại tạp lương như cao lương thì để lại cho bách tính xung quanh Trương Gia Khẩu, lấy đi bao nhiêu cũng được, nhưng lấy xong thì phải rời Trương Gia Khẩu thật xa.
Chiến trường bọn họ định sẵn là Trương Gia Khẩu.
Khi mặt trời rực rỡ chiếu khắp mặt đất thì trên mặt đất diễn ra một màn tàn khốc nhất, cương đao, chùy sắt, hỏa súng, cung tên, thậm chí gạch đá cuốc thuổng đều thành công cụ giết người.
Mà hung hãn nhẫn không phải quân đội Vân thị, mà là đám nông nô thường ngày ngoan ngoãn như chim cút, cuốc thuổng trong tay họ hiệu suất giết người còn hơn vũ khí chính quy.
Đồ sát cùng với tội ác cướp bóc, hãm hiếp là đôi hoa tỷ muội đi kèm nhau, nếu nói quân đội còn có ước thúc thì đám nông nô được thả vào thành cho lấy lương thực quay sang giết người tới đỏ mắt, như muốn phát ti3t toàn bộ ủy khuất bao năm qua.
Vì thế Trương Gia Khẩu triệt để trầm luân.
Phạm Tam ngồi trên tường thành chứng kiến thảm cảnh xảy ra bên trong thành, hắn là một người nhát gan dễ thỏa mãn, sau khi có được tiền do Tiền Thiểu Thiểu thưởng cho, rất thật thà chỉ huy người đào hố khắp thế giới.
Tới khi người đào hố mắt đỏ ngầu tham gia đồ sát, hắn một mình lên tường thành ngồi, hắn chợt ngộ ra chân lý, thế giới này không có chuyện ai đó mãi mãi hưởng lợi mà không phải chịu thiệt thòi, như lúc này đây trước kia không cần biết những kẻ đó là ai, đều phải trả hết tất cả lại.
Trước kia hắn hâm mộ cuộc sống giàu sang của lão gia nhà mình, khao khát một ngày mình cũng sẽ có vô số nữ nhân, ăn sung mặc sướng, chẳng cần làm gì cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất trên đời.
Giờ thì hắn không nghĩ thế nữa rồi, đại trạch tử của Phạm thị bốc cháy, rất nhanh bị người ta dập tắt, sau đó lác đác tiếng súng rồi im ắng ! À không khải im ắng, mà là xa quá hắn không nghe thấy mà thôi.
Phạm Tam đã lau khô máu trên đ ĩnh bạc, đưa lên miệng cắn thử một miếng, trên đ ĩnh bạc xuất hiện hai dấu răng.
Đ ĩnh bạc này tốt hơn cả bạc mà Tiền Thiểu Thiểu lần đầu thưởng cho hắn, hắn không nhận ra năm chữ quan ngân Bảo Định phủ khắc trên đó, nhưng biết phàm là bạc khắc chữ thì đều là quan ngân tốt nhất.
Đám người đó sở dĩ khắc chữ thật sâu lên đ ĩnh bạc không phải vì đóng dấu, cũng không phải vì cho đẹp, mà là vì muốn khoét ít bạc trên đó phát tài mà thôi.
Phạm Tam nhìn về phía nhà mình ngoài thành, hắn nghĩ tới mẹ mình, cất đ ĩnh bạc thật kỹ, nhảy khỏi tường thành, cầm cuốc lên đào đất.
Đ ĩnh bạc trong lòng rất nặng, vì thế Phạm Tam đào đất rất tích cực.
Khi Tiền Thiểu Thiểu từ kho lương quay về thì chỉ thấy Phạm Tam đang đào hố một mình, ngồi xuống bên đường, mồm ngậm cành trúc nghỉ ngơi, dáng vẻ rất nhàn nhã:” Ta thấy góc tường phải đào thêm hai cái hố.
”Phạm Tam vâng một tiếng, thoáng cái đào xong hố, tới chỗ Tiền Thiểu Thiểu chỉ tiếp tục đào xới.
“ Người khác đều đi phát tài cả rồi, sao ngươi không đi?” Tiền Thiểu Thiểu dựa lưng vào tường hỏi, từ xưa tới nay ngoại trừ đánh cướp của Minh Nguyệt lâu thì rất ít có cái gì khiến hắn hứng thú lâu dài, lần này cũng vậy, giết người xét nhà một lúc là hắn thấy chán:Phạm Tam lắc đầu:” Thiếu gia cho mười lượng bạc là tiểu nhân thấy đủ rồi.
”“ Mười lượng bạc thôi mà đã đủ rồi sao?” Tiền Thiểu Thiểu hứng thú nhìn cái tên mình vô tình phát hiện ra này:Phạm Tam sờ mười lượng bạc trong lòng: “ Tiểu nhân thấy cầm tiền này mới yên tâm.
”Tiền Thiểu Thiểu cười phá lên: “ Ngươi mới là người thông minh thực sự đấy, cho ngươi biết đại quân Kiến Nô chỉ còn cách nơi này 300 dặm thôi, làm xong việc là bọn ta phải chạy, ngươi mang cha mẹ ngươi chạy xa vào.
”Phạm Tam mồ hôi đầm đìa: “ Khi nào thì về được ạ?”“ Tốt nhất là đừng về nữa, trong thời gian dài, nơi này sẽ là chiến trường.
”“ Tiểu nhân đi theo thiếu gia được không?”“ Được, tiếp tục đào hố đi, đợi việc ở nơi này kết thúc thì theo ta, ta cần người thông minh như ngươi ở bên cạnh, xung quanh ta toàn lũ ngốc khiến người ta bực mình.
”Một đội xe lừa từ phía kho lương đi qua, xe nào cũng