Cái tên này làm Tiền Thiểu Thiểu có nhiều cảm giác kỳ quái, lúc thì như tên lưu manh khôn vặt, lúc thì giống nông phu chất phác, đôi lúc cảm giác không thể giao việc lớn cho hắn.
Nhưng hắn làm việc khiến người ta rất yên tâm, nhìn thì ngu muội vô tri, song nói ra lời triết lý thâm trầm như tiên sinh thư viện Ngọc Sơn.
“ Tiếc là ngươi chưa đọc sách.
” Tiền Thiểu Thiểu cảm khái nói một câu, hắn quyết định rồi, khi Vân Chiêu tới, nhất định phải giới thiệu người này cho Vân Chiêu, ở phương diện này Vân Chiêu có một năng lực kỳ quái, hình như bất kỳ loại người nào, y cũng nghĩ ra cách dùng:Thi thể được các nông nô vận chuyển khỏi thành, cách đó không xa đào hố lớn, tất cả thi thể đều đổ vào đó rồi lấp đất lên.
Cho dù dùng lý do chính nghĩa tới mấy để đồ thành thì nó vẫn là hánh vi trái nhân tính, nên che dấu tội ác của mình bại lộ dưới ánh sáng là chuyện phải làm của mỗi người mang danh chính nghĩa.
Công tác xử lý hậu sự tiến hành suốt cả buổi tối, khi trời sáng tòa thành này tựa hồ đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Vết mấu trên mặt đất bị xúc đi, máu trên bậc thềm cánh cửa được rửa sạch, chỉ là mặt trời vừa xuất hiện, lũ ruồi đã bay vù vù trên không trung Trương Gia Khẩu, bọn chúng có thể phát hiện ra bất kỳ vết máu còn sót nào dù là trong ngóc ngách khó thấy, mà cái này chắc chắn còn rất nhiều.
Đợi Tiền Thiểu Thiểu Thiểu dẫn người rời khỏi Trương Gia Khẩu thì tòa thành này không còn một ai, chỉ có mấy con chó luyến nhà ngồi ở cửa phơi nắng, ánh mắt nhìn xa xăm.
Từ hôm nay trở đi, Trương Gia Khẩu không còn thương cổ nữa.
Tôn Quốc Tín cưỡi trên lưng lạc đà, quay đầu nhìn thành Quy Hóa xa dần ở đường chân trời lòng cảm khái vô cùng, mặt trời lên cao chiếu rọi thành Quy Hóa tựa ngọn lửa bốc lên trên đất bằng.
Đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn ngồi trên con lạc đà trắng thấy Tôn Quốc Tín cứ ngoái đầu lưu luyến nhìn mãi thì mỉm cười:” Phải chăng còn chuyện chưa làm xong?”Tôn Quốc Tín lắc đầu:” Từ nay xin cắt tơ phiền, một lòng hầu hạ Phật gia.
”Mặc Nhĩ Căn mỉm cười:” Tới chỗ lạc đà trắng, lòng ngươi sẽ thanh tịnh.
”Tôn Quốc Tín nhảy lên lưng con lạc đà trắng cực lớn, khoanh chân ngồi lên bồ đoàn, nhắm mắt lại cùng đại lạt ma đọc ( Quá khứ nhân quả kinh).
Dao của đại lạt ma vô cùng sắc bén, khẽ chạm lên đầu Tôn Quốc Tín một cái, tóc đứt đoạn, theo gió bay về phương xa.
Kỳ thực hắn không bị cạo gọc, mà chỉ cạo mỗi phần đỉnh đầu, xung quanh còn để lại tóc dài một tấc, Mặc Nhĩ Căn đặt bày tay to lớn lê n đỉnh đầu hắn:” Hôm nay ta thụ giới cho ngươi.
”Liên tục ba lần như thế, Tôn Quốc Tín quỳ trước Mặt Nhĩ Căn:” Từ nay là Phật gia tử.
”“ Bỏ đi tơ ưu phiền, từ nay không có phân chia Mãn Hán, không có phân biệt Hán Mông, chỉ có đồng tử trước Phật, Mạc Nhật Căn.
” Mặc Nhĩ Căn nói lớn:Tôn Quốc Tín đã có linh cảm chuyện này lâu rồi, khép hai bàn tay bái lạy.
“ Từ nay không còn Tôn Quốc Tín, nhân gian chỉ có Mạc Nhật Căn.
”Những tăng lữ khác đồng loạt chắp tay đọc theo lời đại lạt ma:” Từ nay không còn Tôn Quốc Tín, nhân gian chỉ có Mạc Nhật Căn.
”Tôn Quốc Tín thi lễ với bốn phương:” Mạc Nhật Căn bái kiến các vị sư huynh.
”Đợi Tôn Quốc Tín quay về lạc đà của mình thì đã thành tiểu lạc ma người mặc tăng y đỏ, đầu đội mũ mào gà, lần này hắn không quay đầu nữa, cho tới tận khi thành Quy Hóa khuất hẳn dưới đường chân trời cũng không quay đầu.
Hắn ngồi ngay ngắn nghe tiếng chuông lạc đà du dương, mồm lẩm nhẩm đọc kinh văn dài dằng dặc tựa hồ không bao giờ kết thúc, mặt nhìn về phía mặt trời lên, cũng là nơi bóng đêm đen đặc nhất.
Miệng hắn đọc kinh văn, nhưng trong đầu có giọng nói khác không ngừng vang lên.
Sinh ra là con người, phải sống cuộc đời của con người.
Đó là quyền ông trời cho taTa có quyền vất vả lao động được ăn no bụngTa có quyền nuôi nằm dệt vải có áo ấm mặcTa có quyền học tập quản lý thế giới của taTa có quyền được sinh con đẻ cái ở cố thổ không bị bóc lộtNếu không thểTa phá vỡ thế giới cũ, lập nên thế giới mớiDù chết chẳng quay đầu.
….
….
Trác La Giáp Lạt hai mắt đỏ ngầu như cục than đang cháy, hắn đã lâu lắm rồi