Uỳnh! Uỳnh!Lại có hỏa pháo tấn công vào tướng bao đại doanh, lần này có vài viên đạn thậm chí rơi xuống trước doanh trướng của đám Nhạc Thác.“ Lô Tượng Thăng ở phía bên kia Trương Gia Khẩu đã điên rồi, Đỗ Độ suất lĩnh sáu nghìn quân áp sát, ông ta lại tỏ vẻ muốn quyết chiến, không lùi đã đành, còn quát tháo Đỗ Độ thách chiến.
Khi Đỗ Độ dừng áp sát, ông ta lui về giữ khoảng cách một dặm, đây là khoảng cách thích hợp cho kỵ binh xung kích, mà chúng ta mới là bên có ưu thế kỵ binh.” Nhạc Thác tay vần quả đạn pháo nặng nề, cuộc chiến ở Mã An Sơn tuy quyết liệt, nhưng không ảnh hưởng tới đại cục, dù sao nơi đó quá nhỏ, dù muốn mượn vị trí để đột kích đại doanh của họ thì nhân số địch quá ít, cũng chẳng làm nên việc gì:” Chúng ta đã phái thám báo đi hơn 60 dặm, không hề phát hiện ra đại quân địch tiếp cận, rốt cuộc chúng đang muốn làm gì?”Đỗ Độ không có mặt, Nhạc Thác ở trong quân tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, tướng lĩnh dưới trướng nhiều, lúc này không ai lên tiếng.Phạm Văn Trình trán vẫn quấn băng đứng ra nói:” Bối lặc, theo ý của lão hủ, cho dù là ở phía nào thì địch tựa hồ đều mang ý đồ dụ chúng ta ra khỏi đại doanh, lão hủ cho rằng chúng ta không nên khinh suất xuất quân.
Hiện lão hủ đang liên hệ với vương công Mông Cổ, nếu những kẻ này chịu nghe lời, chúng ta sẽ biết nhiều hơn về địch.”“ Bối lặc, lúc này động không bằng tĩnh.”Nhạc Thác lắc đầu:” Người ta tính chuẩn là chúng ta sẽ hành động, Văn Trình công, lương thảo của chúng ta không đủ, chẳng thề ở lại đây lâu dài, không có lợi.
Hành động một cách vừa đủ vẫn được, ta định dẫn đại quân lên phía bắc một chuyến, nghe nói lương thực ở đó nửa tháng nữa là thu hoạch được, bổ xung lương thực với chúng ta mà nói là rất quan trọng.”Phạm Văn Trình vội chắp tay:” Bối lặc, quân Lam Điền sở dĩ tấn công Trương Gia Khẩu trước khi ngài tới, diệt tộc Phạm Tiêu Sơn, nguyên cớ trong đó e là không đơn giản thế đâu, Vân Chiêu đồ mưu thành Quy Hóa của chúng ta không phải ngày một ngày hai, chí ít y chuẩn bị ba năm rồi.”“ Lão hủ mấy ngày qua ngày đêm không ngủ để chỉnh lý toàn bộ tin tức liên quan tới huyện Lam Điền, cuối cùng đưa ra một kết luận, đây là kẻ thích dùng âm mưu quỷ kế, không mấy khi dương mưu, loại người này người xưa gọi là trí mà không dũng.”“ Hử, vậy thì có ý nghĩa gì?” Nhạc Thác cau mày:“ Huyện Lam Điền đã cường đại như thế, y vẫn không xé cờ tạo phản, ngược lại mỗi năm nộp thuế đứng đầu Đại Minh, nhẫn nhịn triều đình, dù là điều kiện thuế thu hà khác thế nào, y vẫn thực hiện mà không có nửa lời oán trách.” Phạm Văn Trình cả đời mới gặp một người phức tạp như vậy, làm ông ta mất ăn mất ngủ, may là giờ nhìn ra chút manh mối rồi:” Sở trưởng của Vân Chiêu là ở quản lý địa phương, mặt này y đã vang danh thiên hạ, song binh mã huyện Lam Điền thì không có mấy điểm đặc biệt, cũng không nhiều kinh nghiệm cầm quân.
Lần này chúng lên tái ngoại, ngoài vì tranh thủ đại nghĩa, còn một nguyên nhân nữa là thu nạp người Mông Cổ vào quân đội, điểm này đặc biệt trọng yếu.”“ Lão hủ đã liên hệ với một số vương gia Mông Cổ, bọn họ đều nói, tên mã tặc lớn nhất thảo nguyên Ba Đặc Nhĩ khả năng quy thuận người Lam Điền rồi.
Cho nên lão hủ cho rằng, Vân Chiêu chuẩn bị dùng những người Mông Cổ này tiến vào Trung Nguyên, tranh thiên hạ cho y, dụng tâm độc ác vô cùng.”Nhạc Thác ồ một tiếng chiêu này đúng là thâm hiểm thật, nhưng hắn chỉ buồn cười, không bận tâm màn chó cắn chó đang diễn ra ở Đại Minh: “ Vậy Vân Chiêu cũng có khả năng dùng đám người Mông Cổ này tác chiến với chúng ta rồi.”Một viên lão tướng lúc này mới lên tiếng, giọng oang oang:” Người Mông Cổ tác chiến với Đại Thanh ta chưa bao giờ thắng cả, trước kia là thế, bây giờ cũng chẳng có gì khác biệt.
Vân Chiêu xem ra cũng là tay kiêu hùng đấy, chắc y cũng biết sự vô dụng của đám người Mông Cổ chứ, nếu phải lũ vô dụng đó đi, khác nào tự chuốc lấy diệt vong.”Tức thì không chỉ Nhạc Thác mà khắp quân trưởng đều rộ lên tiếng cười vui