Tiền Đa Đa rất thích còn ly miêu thuần một màu trắng trong lòng Vân Nương, mấy lần nàng muốn đón lấy để ôm, lần nào cũng bị Vân Nương đánh bạt bàn tay tham lam đi.
“ Nếu con có thể sinh cho ta một đứa cháu để bế, ai thèm con mèo này.
” Vân Nương bĩu môi nói, té ra bế ly miêu còn có hàm ý:Tiền Đa Đa hơi dỗi:” Con bào Tần vương phi tặng một con khác.
”“ Nằm mơ đi, đây là ly miêu Xiêm La, là món quà Xiêm La vương tặng cho hoàng tộc, Tần vương phi chỉ có một con thôi.
” Vân Nương gãi cằm con ly miêu lông xù lim dim ngủ trong lòng:” Không sinh được, các ngươi lấy gì đòi hỏi chứ?”Phùng Anh theo thói quen bị mắng là cúi đầu, nàng không như Tiền Đa Đa sống bên Vân Nương từ nhỏ nên không phải kiêng kỵ nhiều, có thể đối đáp vài câu.
“ Ừm, đám điền hộ năm nay trông thật đáng mừng, kẻ nào kẻ nấy đều gia sản dư dả không giống người vay nợ nhà chúng ta.
Con xem tên mặc áo choàng lông gấu kia, ngồi ở trên tuyết mà còn toát mồ hôi, chà chà, giờ chẳng còn kẻ nào mang ruột tượng nữa, toàn mang vàng mang bạc không ra làm sao, nếu có kẻ nào kêu lỗ với vi nương, phái Vân Kỳ tát vỡ mồm … Lại còn dẫn cả tiểu thiếp tới nhà chúng ta khoe khoang, chán sống rồi.
”Mặc dù không thể dẫn hai nhi tức phụ đi xuyên qua đám đông một cách thiếu quy củ, Vân Nương vẫn ngồi trên cao bình phẩm đám đông phía dưới khắp lượt.
“ Mẹ, năm nay mẹ phát tài, có phải tiền chia cho con cũng được tăng một ít không? Mỗi quý có 500 lượng bạc, chẳng đủ tiêu gì cả.
” Tiền Đa Đa ôm cánh tay Vân Nương làm nũng:“ Tần vương phi một năm chỉ có 2000 lượng, viện tử của con có một ba tử ba nha hoàn, làm gì không đủ tiêu.
” Vân Nương gạt tay Tiền Đa Đa đang giảu mỏ ra, mỉm cười với Phùng Anh:” Vi nương biết tiền của con không đủ tiêu, để ta tăng lên mỗi quý 1000 lượng.
”Phùng Anh rối rít nói:” Đủ ạ, đủ ạ, mỗi con và Tiểu Sở, 500 lượng đã là quá nhiều.
”Vân Nương vỗ mu bàn tay Phùng Anh:” Con còn phải nuôi cả đám người ở Phục Ngưu Sơn mà, con đã gả vào Vân thị, không lý nào để người đi theo con phải ăn rau nuốt cám.
”“ Con cũng phải nuôi cả đám này ! ”Tiền Đa Đa lại kéo tay Vân Nương, trong lúc nàng ghen tỵ Vân Nương thiên vị Phùng Anh hơn, Phùng Anh lại hâm mộ sự thân mật tùy ý như mẹ con ruột giữa Tiền Đa Đa và bà bà của mình.
Năm nay Lưu Như đánh xe tới, mặc dù xe ngựa của nàng không phải là loại tốt, nhưng cũng là xe ngựa mới chắc chắn.
Theo sau xe ngựa còn có xe đẩy, do một hỏa kế trẻ đẩy đi, trên xe có cái rương gỗ, trông có vẻ không phải nhẹ.
Trướng phòng tiên sinh của Vân thị rất thế lợi mà mắt cũng rất chuẩn, nếu người tới đeo vàng đeo bạc, song đeo cái túi nhẹ hều thì không đủ tư cách vào lều ăn thịt uống rượu.
Ngược lại người mà nhìn một cái là biết tinh minh mẫn cán như Lưu Như, mang theo cái rương nặng, dù nữ nhân đó dẫn theo một lão bà bà và nữ hài tử, vẫn ân cần chào hỏi mời vào lều nghỉ ngơi.
Lão bà bà thấy trong lều còn có vài người khác y phục hoa lệ thì hơi sợ hãi, Lưu Như không ngại một tay kéo bà bà, một tay kéo khuê nữ đi vào hết sức tự nhiên, thi lễ với người ngồi quanh sau đó ngồi xuống rót nước cho bà bà khuê nữ.
Trong số người ngồi đó có người nhận ra nàng, Hà chưởng quầy của Liên Thịnh Hiệu chắp tay:” Lưu chưởng quầy năm nay phát tài lớn đấy nhé.
”Lưu Như mỉm cười đáp lễ:” Nhờ phúc của Hà chưởng quầy, năm nay cuộc sống ổn định, kiếm được đồng rau đồng cháo, làm ông chê cười rồi.
”“ Nghe nói đổi bạc vụn sang đồng bạc tiêu hao tới hai phân.
”“ Là hai phân năm, nếu Hà chưởng quầy có ý thì chúng ta hợp tác?”Hà chưởng quầy cười khổ:” Lưu chưởng quầy quá coi trọng Hà mỗ rồi, kiếm tuy nhiều, nhưng nguy hiểm cũng lớn, quan gia mà chỉ cần thay đổi chính sách hiện hành một chút là mất rắng, ta không có gan như cô.
”Lưu Như cười khẽ, không nói thêm nữa, luận tới gan làm ăn, người này đúng là nhát như chuột, nàng phán đoán tiền tệ chủ yếu trong thiên hạ sau này chủ yếu sẽ chuyển từ bạc vụn sang đồng bạc, chuyện mà huyện Lam Điền thi hành, hiếm có cái nào không thành, nên mới có quyết tâm lớn như vậy.
Đây mới là khởi đầu thôi, nàng tới Vân thị không phải chỉ đề chia hoa hồng, còn muốn vay của Vân thị thêm nhiều đồng bạc, nàng nghĩ chuyện này không khó.
Không ngừng có thương cổ được trướng phòng Vân thị gọi đi, không bao lâu đắc ý trở về, lúc này mới ăn uống nói cười, như muốn ăn bù tiền vừa đưa đi vậy.
Lưu Như ngồi như nam tử, tự rót tự uống, rất uy phong.
Khi trướng phòng Vân thị gọi tới tên nàng, Lưu Như nói với bà bà:” Người trông Nhiếp Nhiếp, con đi rồi về.
”Nàng đi lên một cái đài cao, nơi này có thể nhìn thấy nửa khung cảnh thành Ngọc Sơn chìm trong tuyết trắng