Thấy hai lão bà không nói chuyện con cái, Vân Chiêu nhẹ người, đề tài đó thực sự áp lực, có nam nhân nào muốn một ngày làm việc vất vả trở về nghe toàn chuyện bực mình đâu.Bên ngoài cửa sổ tuyết không biết rơi từ lúc nào, mới đầu chỉ thưa thớt vài bông tuyết, chẳng mấy chốc bầu trời trở nên âm u, từng đợt tuyết lớn từ tầng mây rơi xuống, phủ trắng ngoài sân, trong tầm mắt liền chỉ có một màu trắng tinh khiết thích mắt.Ba người ngồi trên giường ôm chăn ngắm tuyết tâm tình, Hà Thường Thị chỉ huy đám Tiểu Sở chuẩn bị lẩu trong phòng.Vân Chiêu đi đường xa mệt mỏi chợp mắt chốc lát, tình dậy thì Tiền Đa Đa rúc trong lòng y cũng ngủ ngon lành, Phùng Anh cống hiến đùi cho y gối, nồi nước lẩu đặt trên bếp than sôi ùng ục, hương thơm ngào ngạt, vươn mình nói:” Cả nhà nên ngủ thế này mới đúng.”Phùng Anh đỏ mặt không đáp, trừ đêm tân hôn hồ đồ ba người chung giường, về sau nàng không chịu làm chuyện hoang dâm đó, kệ Vân Chiêu thi thoảng lại bóng gió nhắc nhở.Tiền Đa Đa tỉnh dậy, vươn cổ ra thấy lẩu đã ăn được, kiến nghị:” Uống rượu đi, hôm nay phải uống rượu.”Mặt Phùng Anh càng đỏ, ba người uống rượu có hàm nghĩa khác, khi Tiểu Sở mang rượu lên, Phùng Anh không chịu uống, nói là không khỏe, không thích hợp uống rượu.Câu này làm Tiền Đa Đa vô cùng khẩn trương, nàng luôn cho rằng Phùng Anh khỏe như trâu, chưa bao giờ bệnh tật gì, trừ khi là ...!Ánh mắt lập tức chiếu vào bụng Phùng Anh.Phùng Anh lắc đầu:” Không phải như cô nghĩ đâu, chỉ là người chẳng có tinh thần gì cả, suốt ngày chỉ muốn ngủ thôi, chắc tại mùa đông.Lại còn nói không, những biểu hiện đó Tiền Đa Đa đều biết, chưa gì nước mắt đã ứa ra, quay sang Vân Chiêu tức giận hét lên:” Vì sao thiếp không có triệu chứng như thế?”Vân Chiêu phản ứng hơi chậm chạp, nắm tay Tiền Đa Đa: “ Nàng sức khỏe tốt mà.”“ Không đúng, cô ta có thai rồi ...!tại chàng, chàng thiên vị cô ta.” Tiền Đa Đa giật mạnh tay ra, không còn tâm trạng ăn lẩu nữa, nhảy xuống giường chạy mất:“ Đa Đa ...!“ Vân Chiêu muốn đuổi theo, nhưng không thể bỏ mặc Phùng Anh, nhất thời ở cũng không được, đi cũng không xong, thấy Hà Thường Thị đã cầm áo choàng đuổi theo Tiền Đa Đa liền ở lại bắt mạch cho Phùng Anh, không thấy có gì đặc thù:Phùng Anh đâu ngốc, nàng thừa hiểu phản ứng của mình là gì, cố tình để Tiền Đa Đa phát hiện ra, cười tủm tỉm một tay đặt lên bụng:” Thiếp là người luyện võ, tất nhiên am hiểu thân thể mình, bài trừ suy nghĩ quá nhiều ra, vậy chỉ còn một nguyên nhân nữa thôi ...”Nếu nàng đã nói thế thì chắc tới tám phần rồi, bao sao Tiền Đa Đa phản ứng mạnh như thế, các nàng đều rất mẫn cảm với chuyện này.Khi Vân Chiêu đang luống cuống trong trạng thái khó diễn tả vì sắp làm cha ở tuổi 17 thì Vân Nương chẳng mặc áo choàng, chân đi đôi hài ấm dùng trong phòng vội vàng chạy tới, theo sau còn có cả đám người đông đảo ồn ào.Vừa mới vào phòng, Vân Nương hỏi gấp: “ Thực sự là có rồi sao?”Bao nhiêu người nhìn vào như thế, Phùng Anh ngượng nghịu:” Con không biết ạ.”“ Người đâu, mau tới Bạch Y am mời Huyền Kinh sư thái tới nhà một chuyến.”Lập tức có vô số nanh vuốt đáp lời chạy đi, đông khóa viện mau chóng hỗn loạn, Vân Nương tuyên bố từ nay Phùng Anh sẽ tới nội trạch ở, do nàng tự tay chăm sóc, sau đó cùng đám phụ nhân xúm quanh Phùng Anh, đưa đi tức thì.
Từ đầu tới cuối Vân Nương chưa nhìn nhi tử lấy một cái.Cứ như cơn bão vừa quét qua vậy, đồ đạc trong phòng Phùng Anh bị đám bà từ khiêng đi, đến cả nồi lẩu cũng bị Tiểu Sở bê mất, thế là trong phòng chỉ còn Vân Chiêu chưa hết bàng hoàng cùng Tiền Đa Đa ngấn nước mắt.Tiền Đa Đa tuy thương tâm cùng ghen tỵ, song nàng hiểu nặng nhẹ, cho nên vừa rồi chạy đi báo cho Vân Nương, lẩm bẩm:” Thiếp biết mà, cô ta mông to dễ sinh nở.”Vân Chiêu cẩn thận ôm lấy eo nàng an ủi:” Chúng ta sớm muộn cũng có con thôi mà.”“ Sớm muộn là bao giờ, không được A Chiêu, thiếp muốn có bây giờ cơ.” Tiền Đa Đa nói xong đá một cái đóng cửa lại, chẳng kịp về phòng mình, đẩy ngay Vân Chiêu ngã xuống giường của Phùng Anh:Vân Chiêu không nhờ