Một trận mưa xuân khiến thôn trang gần như tĩnh mịch đình trệ trở nên bận rộn.Mưa xuân đã rơi liền hai ngày rồi, dòng suối nhỏ vốn khô cạn đã đầy ắp trở lại, trận sóng trắng vỗ bờ lại lần nữa xuất hiện, âm thanh làm trời đất sinh động hơn.Bụi đất mù trời không còn thấy nữa, mặt đất ẩm ướt, dẫm lên phát ra tiếng tiếng lẹp bẹp, nghe rất thích tai.Lẹp bẹp lẹp bẹp, Vân Chiêu chạy vèo một cái từ dưới mái hiên tới sau chum hứng mưa.Lẹp bẹp lẹp bẹp, Vân Chiêu lại từ sau chum hứng nước mưa chạy ù tới bồn hoa.Hai con ngan lớn nghi hoặc từ trong cái nhà đất thò đầu ra, không phát hiện ra chuyện gì khác thường, lại rụt đầu vào, giấu dưới cánh giữ ấm, thời tiết vốn đang ấm lên, trận mưa đem tới hơi lạnh, nhưng đây là hơi lạnh của sự sống.Lẹp bẹp lẹp bẹp, Vân Chiêu nhảy từ sau bồn hoa ra, chạy như gió khỏi đại môn nội trạch, sau đó đắc ý nhặt cục đá nhỏ ném vào cái ổ rơm của hai con ngan ngốc.Kho lương của Vân thị ở trung đình, hôm nay là ngày phát hạt giống, Vân Chiêu rất tò mò cuộc sống của nhà địa chủ thời cổ, cho nên mạo hiểm bị ngan mổ cũng phải tới xem cho biết.Nhà bình thường do ít ruộng, nên không thể chọn được hạt giống tốt nhất, chất lượng giống không tốt thì tất nhiên cố chăm chỉ chịu khó cũng không có thu hoạch tốt.
Vân thị nhiều đất, cho nên có thể lựa chọn được giống trên đất đai rộng lớn, giống chọn được tốt hơn nhà khác không biết bao nhiêu.Hai cân lương thực đổi được một cân giống, đó là quy củ từ rất lâu rồi, quan phủ không cho phép nhà địa chủ bán giống với giá quá đắt, đồng thời trong hương ước cũng có ước thúc ở phương diện này.Năm ngoái người tới Vân thị đổi giống không nhiều, chủ yếu là mỗi mẫu ruộng phải trồng mười cân giống, mà thời buổi hạn hán triền miên, tới hè thu hoạch chắc gì thu nổi mười cân lương thực.Năm nay thì khác, mưa xuân sung túc, ai ai cũng muốn bỏ vốn lớn ở ruộng.Thời điểm gieo trồng mùa xuân, Từ tiên sinh cũng không dạy học, chẳng thấy bóng dáng đâu, nghe nói là dẫn theo con chó vàng kia lên Ngọc Sơn chơi xuân rồi.Vân Chiêu rất muốn theo, nhưng tiên sinh không cho.Cho nên y đành ngồi bên cạnh mẹ, xem Vân Phúc đổi hạt giống cho hương dân.Thời khắc nông dân nhìn thấy hạt giống, nếp nhăn trên mặt nở xòe như hoa cúc, đó là niềm vui phát ra từ nội tâm.Không thấy có cảnh có ép mua ép bán, càng không có chuyện bóc lột, nông dân phải nuốt nước mắt nâng niu chút giống rời nhà địa chủ, bởi vì hai cân lương thực đổi một cân giống, loại trao đổi này vô cùng hợp lý.Tuy bọn họ đang ở đại viện của nhà địa chủ, nhưng bọn họ lại chẳng hề sợ hãi gia đinh nhà địa chủ, càng thân thiết như người một nhà với quản gia.Nói chung là chẳng có gì đáng xem, buồn tẻ, chán chết, Vân Chiêu dựa vào người mẹ, muốn ngủ.Mưa xuân bay bay, thời tiết thích hợp để ngủ nướng.“ Không cần chọn từng hạt một, hạt giống Vân thị nói cho cùng là do các ngươi chọn, có cái gì nữa mà phải kén chọn, cho dù không tốt cũng là do lỗi các ngươi.
“ Vân Phúc thích hút thuốc, hôm nay phải làm việc thời gian dài không hút, tâm tình rất tệ, muốn chạy đi rít vài hơi, nhưng Đại nương tử, Đại thiếu gia đều ngồi đó nhìn chằm chằm, đành nhẫn nại, mong đám hương dân kia mau xong việc:Hương dân nhận hạt giống hớn hở rời đi, trông ai nấy như hận không thể rải ngay chúng ra ruộng vậy.“ Năm nay người trồng mạch thật nhiều.
“ Vân Nương thấy hạt giống phân phát gần hết, nói với Vân Phúc:Vân Phúc cười không khép miệng lại được, chà chà tay: “ Vâng ạ, năm nay thời tiết tốt, người trồng mạch nhiều, ai cũng biết bột mì ăn ngon hơn kê.”“ Tiếc là hai năm trước không trồng được gạo giống, nếu không năm nay đã có ít gạo rồi.”Nghe mẹ nhắc tới gạo, Vân Chiêu bất giác ch ảy nước dãi, không biết làm sao lại có cái tật xấu này, cách đây rất rất lâu, y ghét nhất là ăn gạo, cứ cảm thấy ăn cái đó không no nổi, cứ phải bát mì to mới no cái bụng.Giờ hay quá rồi, nghe thấy gạo thôi đã ch ảy nước dãi ròng ròng, mất giá quá đi.Vân Nương cẩn thận lấy khăn tay lau nước dãi cho nhi tử, mắng