Vân Dương rất thích rèn sắt, nghe nói thợ rèn tài nghệ giỏi nhất huyện Lam Điền sắp tới Vân gia trang tử làm thợ, tâm tình tốt vô cùng.Thợ rèn chưa chắc đã truyền nghề cho hắn, nhưng khi đi thế nào cũng phải để lại lò rèn, đó là điều Vân Dương mong đợi nhất:“ Làm thợ rèn không kiếm được tiền.
“ Vân Chiêu ngồi trên cái ghế đá dưới mái hiên, nói với Vân Dương đang bện dây thừng:“ Làm thợ rèn kiếm được rất nhiều tiền, ta hỏi rồi, rèn một cái dao làm bếp kiếm được 10 đồng, đó là chua tính tiền sắt đây, thêm tiền sắt vào phải kiếm được 100 đồng.
“ Vân Dương chẳng thèm ngẩng đầu, phản bác lời Vân Chiêu:“ Ngươi còn chưa tính công sức của bản thân, rồi lại tiền than củi.
Tính ra, một trăm đồng rèn một con dao làm bếp không đắt, ngươi thì không kiếm được bao nhiêu tiền.
“ Vân Chiêu lúc lắc ngón tay nần nẫn thịt:Vân Dương kéo muội tử lại, tiểu nha đầu này đang nhoài người ra ngoài, muốn dùng lưỡi đón nước mưa nhỏ từ mái hiên xuống: “ Sức lực không đáng tiền, ngủ một giấc là khôi phục, than củi không đáng tiền, Vân gia trang tử nhiều nhất là than củi, cũng chỉ tốn ít sức lực thôi.”“ Mẹ ta chuẩn bị để các ngươi tới nhà giúp làm ruộng, tiền công hẳn là không ít.
“ Vân Chiêu tung ra tin tức tốt:Vân Dương chỉnh lại thừng đã bện xong, vứt ở một bên, cho muội tử uống ít nước rồi mới nói: “ Biết rồi, Đại nương tử đã cho Tần bà bà tới chuyển lời, phương diện này Đại nương tử rất rộng rãi, làm việc một ngày cho ba cân lương thực tốt, nếu là kê thì được bốn cân, chỉ làm việc một tháng là kiếm được khẩu lương hai tháng, đây là vụ làm ăn tốt.
A Trệ, ngươi có biết giá lương thực ở bên ngoài thế nào không?”Vân Chiêu nghe hắn gọi mình là A Trệ, cổ họng phát ra tiếng rít khe khẽ, định nổi giận, nhưng nghĩ tới mặt mẹ là xìu ngay xuống, bực tức nói: “ Một gánh gạo hai lượng tư ngân lượng chứ gì?”“ Quả nhiên là đại thiếu gia của nhà địa chủ, chẳng biết chuyện tiền lương.
Nói cho ngươi biết, cái ngươi nói là giá năm Thiên Khải rồi, tháng 8 năm ngoái hoàng đế đã chết, đệ đệ ông ấy lên làm hoàng đế, năm nay đã là năm Sùng Trinh thứ hai.
“ Vân Dương chỉ cái đầu tròn xoe của Vân Chiêu, cố tình khoe khoang: “ Hai lượng bốn tiền mà muốn mua một gánh gạo, ngươi đúng là nằm mơ, ngươi ra thị tập mà coi đi, một gánh kê bây giờ cũng một lượng bảy tiền, hai lượng bốn còn chẳng mua nổi một gánh lúa mạch.
Ta đang đợi mùa hè thu hoạch tốt, có thể bán với giá cao, để làm cho mẹ và muội tử một bộ áo mới.”Vân Chiêu trề môi, làm ra vẻ không thèm để ý tới chút tiền lẻ đó: “ Nếu làm ruộng kiếm được tiền, vì sao còn muốn làm thợ rèn?”Vân Dương cẩn thận nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói: “ Ta muốn rèn một thanh đao tốt.”Vân Chiêu ồ một tiếng, đôi khi y cứ hay quên mình không còn sống trong cái thời đại vật chất cực kỳ phong phú nữa, mà là ở thời Minh mạt, chiến loạn liên miên, thiên tai nhân họa, vật chất khan hiếm.Vân thị là đại phòng cho nên có thể hô phong hoán vũ ở Vân gia trang tử, mẹ y là phụ nhân mà có thể nắm giữ đại quyền trong trang, chính vì đại phòng có tư liệu sản xuất lớn nhất trong trang này.Hạt giống tốt nhất ở đại phòng Vân thị, nông cụ tốt nhất ở đại phòng Vân thị, cơ bản toàn bộ gia súc lớn cũng thuộc sở hữu của đại phòng Vân thị, thêm vào trong tay nông hộ cơ bản không có tiền, chỉ có đại phòng Vân thị mới có lượng lớn tiền.Dưới tình huống đó, nông hộ phổ thông muốn trở mình là không thể.Đối với nông hộ không có đất đai mà nói, nuôi một con trâu, hoặc là một con lừa với họ mà nói đã là gánh nặng không thể chịu được rồi.Giống như Vân Dương muốn có một thanh đao tử tế không hề dễ dàng, hắn phải tới suối mượn nam châm của thợ rèn hút cát sắt trong cát, thu thập đủ cát sắt đem luyện sắt, luyện sắt xong phải rèn hết lần này tới lần khác, đập cho ra hết than và tạp chất trong sắt, cuối cùng mới được cục thép tôi mềm oặt.Thép tôi quá mềm không thể dùng làm vũ khí, nên cần phải đem thép tôi và gang, dựa theo tỉ lệ trộn vào nhau đem