Nhà của Lý Định Quốc thì khí phái hơn nhà của Trương Quốc Phượng nhiều nhiều, tên đó làm viện tử ba dãy chiếm diện tích năm dặm, ở giữa đây lầu giác hai tầng, nhưng Trương Quốc Phượng cũng chẳng hâm mộ Lý Định Quốc, vì cái nhà lớn như thế cũng chỉ có một mình Lý Định Quốc sống.Trương Quốc Phượng là người tiết kiệm, hắn muốn để giành tiền cười thê tử, sau đó giữ tiền cho thê tử chấn hưng gia nghiệp.Lý Định Quốc không làm thế, hắn ném toàn bộ số tiền thưởng vào xây tòa trạch viện lớn, thế là giờ hắn không một xu dính túi, thậm chí nợ không ít, mỗi tháng phải giành nửa lương để trả nợ.Vì hắn làm cường đạo quen nên vung tay quá trán cũng thành quen.“ Quốc Phượng, qua nhà ta câu cá đi.”Con chó con nghe thấy lại sủa oang oẳng, Trương Quốc Phượng bực mình lớn tiếng nói vọng sang: “ Ao nhà ngươi làm gì có cá mà câu.”“ Thì ta với ngươi ra sông bắt cá, sau đó thả vào ao rồi câu.”Không thèm để ý tới kiến nghị ngu ngốc ấy của Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng định nghỉ ngơi một lúc, sau đó trồng vài cây táo trong vườn nhà mình, tất nhiên còn có cả hạnh vàng, hồng, hạch đào, táo nữa ...!Hắn muốn trong vườn nhà mình mùa nào cũng có quả ăn, để sau này đám con thèm không phải sang nhà thúc thúc bẻ trộm.Khi hắn đang tưởng tượng ra tương lai tươi đẹp thì Lý Định Quốc mồ hôi đầm đìa, xuất hiện ở trên đỉnh đầu: “ Này, ngươi mời bà mai thật đấy à?”Trương Quốc Phượng hơi bực mình bị phá hỏng ảo tưởng mỹ lệ:” Ta đã 20 rồi, phải thành gia lập thất chứ.”“ Thế bao nhiêu nữ tử trong thư viện mà ngươi không vừa mắt à? Cho dù tướng mạo không tốt lắm, nhưng thông minh tài cán, cưới về quản lý gia nghiệp không tệ.
Hoặc là có thể nhắm vào đám muội tử của Vân Chiêu, cưới về là có ngay đống hồi môn lớn, từ biệt cái nhà nát của ngươi.” Lý Định Quốc thấy giờ thân phận họ đã khác, ở huyện Lam Điền này cưới ai cũng xứng:“ Ta chỉ cần một lão bà, không cần xinh đẹp, không cần thông minh, chỉ cần có thể sinh con cho ta, ta đi về có bát cơm nóng để ăn, áo ta rách biết khâu lại, khi ta đi xuất chinh làm cho ta đôi hài vừa chân, nếu biết vài chữ nữa thì càng tốt, không thì thế cũng là đủ rồi.
“ Trương Quốc Phượng ngáp dài bác bỏ toàn bộ kiến nghị của Lý Định Quốc: “ Nữ tử trong thư viện không tính là nữ nhân, ai ai cũng bận rộn, còn bận hơn bọn ta, làm gì rảnh làm mấy thứ đó, nói không chừng cưới về ta phải hầu hạ.
Lại còn khó tính, ỷ mình làm việc ở trung xu mà kiêu ngạo, loại lão bà như thế ta không cần.
Về phần đám muội tử nhà huyện tôn thì xin thứ cho ta bất tài, không cưới nổi công chúa.”Lý Định Quốc khịt mũi: “ Lão bà như ngươi nói chán chết.”“ Chuyện này không thèm nói với ngươi, tối nay ở nhà ta ăn cơm đi, ta bảo Lưu gia thẩm tử làm vài món, nhưng mà đợi bà mai tới thì đừng nói linh tinh đấy, người ta kiếm lão bà cho ta, lễ số cần có không thể thiếu.” Trương Quốc Phượng đứng dậy:” Đi trồng cây với ta, đợi con ta lớn lên có quả mà ăn.”Lý Định Quốc thở dài vỗ vai hắn:” Huynh đệ, ngươi mới 20, không phải 50, tinh thần lên một chút, đừng như ông già thế chứ.”Trương Quốc Phượng đi ra sau vườn, than thở:” Đáng thương cho ta mới sống 20 năm mà chuyện trải qua còn nhiều hơn cả ông già 50, hi vọng bà mai mát tay, kiếm được cho ta lão bà tốt, đỡ tốn công tìm đi tìm lại ...”Lý Định Quốc chỉ biết lắc đầu, hắn thấy mình còn trẻ trung sung sức, nếu đem hết tinh lực đặt vào chuyện lão bà con cái là chuyện lỗ vốn.Đến chập tối Lưu gia thẩm tử mà Trương Quốc Phượng thuê làm một bàn thức ăn thịnh soạn, có gà có thịt, có cá có rau, một bát mỳ trộn lớn, bát canh cà chua trứng, nhìn đã hấp dẫn.Vương bà bà tới dẫn theo một khuê nữ, cúi gằm mặt xuống chẳng nhìn rõ dung mạo, mặc bộ áo vải xanh thùng thình, chẳng nhìn ra vóc dáng.Vừa qua cửa một cái Vương bà bà sai khuê nữ đi giúp Lưu thẩm