Vụ thu hoạch mùa hè đã tới, có lẽ vì tôn trọng thời khắc này, thiên hạ Đại Minh rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh.
Triều đình, nghĩa quân, cả huyện Lam Điền đều tất bật tổ chức thu hoạch, ngay cả người Kiến Châu tựa hồ cũng đã quên phát động chiến tranh.
Thu hoạch chính là cách bù đắp vết thương tốt nhất.
Đứng giữa vùng quê bao la, Vân Chiêu cảm khái muôn phần, năm nay Hà Nam, Sơn Tây, Hồ Bắc đều được mùa lớn, mà chính ba nơi này năm ngoái bị châu chấu hoành hành tới không còn cái gì, năm nay lại đã mưa thuận gió hòa suốt 7 tháng.
Còn huyện Lam Điền năm ngoái thoát nạn thì năm nay bị hạn hán, động đất, tới khi sắp thu hoạch thì gặp phải cơn mưa tầm tã, cây trồng đổ rạp từng mảng lớn, thất thu đã không thể tránh.
Ông trời đúng là không có mắt, mỗi lần nổi giận là chẳng phân đối tượng.
Hoa màu ngã đổ dưới đất bị lẫn với bùn đất, muốn thu hồi lại số lương thực này cần tốn nhân lực và sự kiên nhẫn.
Điều này khiến huyện Lam Điền phát động phong trào xuống ruộng cứu lúa, vì thế ngay cả Vân Chiêu cũng phải sắn ống quần xuống ruộng nhặt từng bông lúa mạch.
Làm lãnh đạo kỳ thực rất xui xẻo, xảy ra động đất thì nhất định huyện tôn phải tới nơi nguy hiểm nhất, đích thân tham dự giải cứu, mới có thể cho bách tính dũng khí chiến thắng thiên tai.
Lương thực thất thu, huyện tôn cũng phải đi đầu nhịn ăn nhịn mặc, không thể suốt ngày cẩm y ngọc thực chè chén thâu đêm, mặc dù một mình y có nhịn đói thì cũng chẳng tiết kiệm được mấy lương thực, nhưng chuyện phải làm như thế.
Vì muốn chặt đầu quan viên vi phạm luật lệ, Vân Chiêu nghiêm ngặt giữ mình, không được phạm luật, nếu không sẽ thành chuyện lớn.
Vân Chiêu cẩn thận cắt một bó lúa mạch, đặt sang bên, dù bông mạch dính đầy bùn cũng không thể vứt đi.
Mọi người gần như bò ra đất mới có thể thu hoạch được những bông lúa mạch đã lẫn lộn với nước bùn, dù là thế số lúa mạch này không tốt, chưa đủ nắng, trước đó tưới tiêu không đủ, nên phơi khô đem xay xát thì vỏ nhiều hơn bột.
Chuyện thu hoạch này làm Vân Chiêu rất bực, với người đã chứng kiến những cỗ máy liên hợp gặt đập chạy uỳnh uỳnh trong ruộng, giờ phải dùng từng nhát liềm cách lúa, y thấy rất ngu.
“ Các ngươi ở thư viện làm gì thế? Sao ngay cả máy thu hoạch thuận tiện một chút cũng không làm ra nổi?”Dương Hùng thu hoạch ở bên cạnh nghi hoặc nhìn huyện tôn nhà mình, hắn không nhớ huyện tôn từng an bài nghiên cứu nào như thế.
Nhưng huyện tôn đã nổi giận, vậy bên có lỗi chắc chắn phải là những người không hiểu ý cấp trên bọn họ rồi:” Năm nay an bài, chắc lạ kịp vụ thu hoạch mùa hè năm sau.
”“ Các ngươi không dùng toàn bộ tâm tư lên số nữ nhân kia thì đã không mất nhiều thời gian như vậy.
” Vân Chiêu tiếp tục giận cá chép thớt:Dương Hùng kêu oan:” Huyện tôn, trừ đám xấu xỉ coi cung nữ như bảo bối ra, bọn ti chức sao để đám cung nữ vào mắt được.
Ti chức năm 5 tuổi đã biết lão bà tương lai là ai, có nhà đàng hoàng nào lại đi cưới những nữ tử thân phận không rõ, lai lịch không rõ ấy chứ, mang về làm tiểu thiếp còn được, nhưng ở huyện Lam Điền ta cưới tiểu thiếp lại là đại kỵ.
”Nhà Dương Hùng mặc dù chưa thể nói là giàu có, nhưng cả tộc hơn trăm người, trên từ ông bà cụ gần đất xa trời, dưới tới trẻ nhỏ tóc để chỏm đều biết chữ, vốn là nhà thi thư truyền gia có tiếng ở Quan Trung.
Gia tộc như thế trời sinh bài xích cung nữ, nữ tử vào hoàng cung với họ mà nói đã là không còn thanh bạch nữa rồi, kể cả chưa được hoàng đế sủng hạnh thì danh tiết bị tổn thất, sao dính dáng tới được.
So ra thì những người như Dương Hùng mới là người thực sự chuẩn bị tâm thái lẫn kiến thức để làm quan đàng hoàng, còn đám Từ Ngũ Tưởng, Hàn Lăng Sơn, Hàn Tú Phân thì tự nhận nỗ lực theo đuổi lý tưởng.
Bọn họ mới chính là nhóm người lúc nào cũng tự cho mình là chủ nhân của huyện Lam Điền, người khác có thể bị mua chuộc, có thể bị chia rẽ, có thể dùng mỹ nhân kế, còn về bọn họ là không thể.
Tất nhiên cái gì cũng có hai mặt, với đám Từ Ngũ Tưởng, Hàn Lăng Sơn thì Vân Chiêu có thể thoải mái ném bọn họ ở bất kỳ đâu, chỉ cần có lý do hợp lý, bọn họ vẫn tiếp tục vì lý tưởng mà phấn đấu, không để